Tay Lâm Dật cầm bình chữa cháy, chạy vọt về phía biển lửa, sau đó tụ hợp với Ninh Triệt.
"Tình huống như thế nào? Còn bị thương rồi?"
Nhìn thấy trên đùi Ninh Triệt có lỗ hổng đẫm máu, Lâm Dật cau mày nói.
Điều này khiến anh cảm thấy bất ngờ.
"Màn đạn quá dày đặc, đúng lúc bắn vào vị trí không có bảo hộ."
Ninh Triệt thở sâu một hơi, nói:
"Tuy nhiên không có việc gì, khử trùng qua và thoa chút thuốc là có thể tốt rồi."
"Đáng tiếc, đôi chân đẹp mắt như vậy."
"Đẹp mắt anh cũng đâu có mò, chân này đều trắng lớn."
Ninh Triệt nói.
Lâm Dật nắm lấy cánh tay của Ninh Triệt, đem cô cõng lên phía phía sau lưng của mình.
"Hiện tại chẳng phải sờ lấy rồi đây."
Lâm Dật cười ha hả nói:
"Còn phải nói thật, xúc cảm không tệ, nếu như không cẩn thận mò mẫm, cũng không sờ tới bắp thịt."
"Đương nhiên, phụ nữ vốn là được làm bằng nước mà."
Ninh Triệt nói ra:
"Mà tôi vẫn là loại đặc biệt nhiều nước kia, anh muốn đi về thử xem không?"
"Nhiều tới mức độ nào?"
"Đụng một cái thì vỡ đê, có thể làm anh chết đuối."
"Ngưu bức."
Lâm Dật cõng Ninh Triệt đi ra khỏi sở thí nghiệm, sau đó về tới trên xe, và tháo xuống khăn che mặt.
"Cái đồ chơi này thật không thoải mái, sớm biết thì đã mua cái mặt nạ."
"Đến lúc đó tôi không cho anh dùng cái này, tất chân cũng lấy ra cho anh mà anh không cần, không thoải mái cũng chỉ trách chính anh thôi."
"Tôi không vượt qua được cửa ải trong lòng mình, tôi muốn là mang theo vật kia xuất hiện, nên ngay cả chính tôi cũng sẽ cảm thấy bản thân mình làm trò, huống chi là người khác."
"Cảnh cướp ngân hàng ở bên trong phim ảnh đều dùng cái này."
"Cho nên ở trong phim ảnh, những kẻ cướp kia sau cùng đều bị bắt."
"Ha ha..."
Lâm Dật dùng khăn che mặt, là bởi vì không muốn bại lộ quá nhiều tin tức bản thân.
Bởi vì về phía Mitsui Paint còn có chỗ hữu dụng đối với hắn.
Nếu như đem hành vi của chính mình bạo lộ ra ngoài, như vậy mối liên hệ với Mitsui Paint không sai biệt lắm cũng bị gãy mất, đây là chuyện mà hắn không hề muốn thấy, cho nên mới sẽ cẩn thận và thần bí như vậy.
Nhưng mà câu nói trước khi chết của Mitsui Yushi kia, để cho hắn có chút canh cánh trong lòng.
Chính mình và gia tộc Mitsui đang ở vào một cái trạng thái chung sống hoà bình, xem như ai cũng ngại không đến người nào.
Cô nàng Mitsui Paint kia coi như còn mang trái tim mập mờ đối với mình.
Ngay cả như thân phận của mình bị bại lộ, nhiều lắm cũng chính là quan hệ quyết liệt, bọn họ còn tạo thành uy hiếp gì đối với mình.
Nhưng Mitsui Yushi lại nhắc nhở chính mình phải cẩn thận với người của gia tộc Mitsui, điều này có ý gì vậy?
Hơn nữa còn có một câu, hắn còn chưa nói hết.
Chẳng lẽ một câu cuối cùng kia, là để cho mình cẩn thận với Mitsui Paint sao?
Lấy mối quan hệ hiện tại của hai người, nàng thật có thể tạo thành uy hiếp đối với mình?
Suy nghĩ kỹ một hồi, Lâm Dật cũng không nghĩ tới đáp án, nên dứt khoát không có lãng phí quá nhiều tế bào não.
Quay đầu hỏi Ninh Triệt,
"Vết thương trên đùi thế nào rồi? Có đau hay không?"
"Tạm ổn, có thể nhịn được."
".. Đợi lát nữa khi đi ngang qua tiệm thuốc, tôi mua cho cô một số thứ sát trùng, cố chịu đựng thêm một lát."
"Có được soái ca phục vụ là vinh hạnh của tôi."
Ninh Triệt nói ra:
"Chờ ngày nào đó, nếu tôi sắp sinh con, nhất định sẽ tìm anh đỡ đẻ."
"Ngạch... Loại sự tình này không cần quá cố chấp đi."
"Bởi vì ông cụ trong nhà từng nói, đứa trẻ lần đầu tiên nhìn thấy là người nào, thì lớn lên sẽ giống người đó, việc này không qua loa được."
"Dựa vào."
Lâm Dật đậu đen rau muống một câu, sau đó lái xe rời đi.
Nửa đường gọi điện thoại cho Khưu Vũ Lạc, hỏi thăm nàng một chút về tình huống ở bên kia.
Tiến triển cũng rất thuận lợi, trên đường hai người đi tới Đại Sứ quán, không có xảy ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn.
Đến tận đây, Lâm Dật mới hoàn toàn yên lòng, mọi chuyện cần thiết đều xong xuôi, không có gì đáng lo lắng.
Nghĩ đến đây, Lâm Dật tăng nhanh tốc độ xe, chạy về phía khu vực thành phố.
Đến vùng ngoại ô của Tokyo, Lâm Dật nhìn thấy được một cửa hàng thuốc tiện lợi 24 giờ, đi vào bên trong mua chút công cụ và thuốc khử trùng.
Dạng vết thương này vẫn nên xử lý dứt điểm sớm thì tốt hơn.
Đồ vật được mua về, Ninh Triệt nhe răng toét miệng cởi bỏ quần dài, lộ ra bên trong là quần lót màu đen, kiểu dáng giống như tính cách của nàng, khoa trương mà lớn mật.
"Cái kiểu dáng này thế nào, Victoria's Secret kiểu mới nhất, có thấy kích thích hay không?"
"Nói thật ra, bạn gái của tôi cũng không phóng khoáng như cô vậy."
Nói xong Lâm Dật cầm lấy dụng cụ khử trùng, bắt đầu giúp Ninh Triệt xử lý vết thương.
"Hoa nhà không có thơm bằng hoa dại nha, tê ~~ điểm nhẹ ~~ đau..."
"Tôi căn bản không dùng lực mạnh."
"Chủ yếu là cái kia của anh quá lớn, tôi có chút không chịu được."
"Tôi mẹ nó cầm là miếng bông sát khuẩn, cái đồ chơi này liên quan dính líu gì với to lớn sao?"
"Đương nhiên, miếng bông sát khuẩn quá lớn, đặt ở trên vết thương cũng đau."
"Vậy cũng kiên nhẫn một chút."
"Không có việc gì, tôi có thể nhịn được, anh dùng sức cũng không quan hệ."
Lâm Dật: ...
Ước chừng mất hơn nửa giờ thời gian, Lâm Dật xử lý xong xuôi vết thương của Ninh Triệt, và quấn lên băng gạc cho nàng.
Tuy nhiên quần dài của nàng bị Lâm Dật cắt thành quần đùi, sợ ảnh hưởng đến vết thương kín gió.
Lại lái xe hơn một giờ, Lâm Dật chạy xe chạy đến Đại Sứ quán, trò chuyện hàn huyên với người phụ trách nơi này một hồi, sau đó mang theo Lương Kim Minh và Khưu Vũ Lạc cùng nhau chạy tới sân bay.
Nhìn thấy khoáng thạch bên trong cái rương đen, Khưu Vũ Lạc nhẹ nhàng thở ra.
"Nhiệm vụ lần này cũng coi như là hữu kinh vô hiểm, rốt cục hoàn thành, nếu Lưu lão đại biết rõ chúng ta mang khoáng thạch trở về, đoán chừng có thể cao hứng chết mất."
"Nhất định là cao hứng, dù sao chúng ta cũng không tổn thất cái gì."
"Nhưng trong lòng anh cũng đừng ghi hận Lưu lão đại, anh ấy cũng là một vị chủ nhiệm, không có quyền lên tiếng lớn như vậy, sự kiện này thật không giúp được anh."
"Biết rồi, tôi căn bản cũng không nghĩ nhiều."
"Anh có thể nghĩ như vậy thì tốt, Lưu lão đại vẫn ôm hi vọng rất cao đối với anh."
"Tôi biết."
Ba giờ sau, máy bay hạ xuống ở sân bay Trung Hải, mà lúc này trời đã sáng, ánh rạng đông của một ngày mới đã đến gần.
"Các cô mang theo đồ vật về Yến Kinh đi, tôi thì không đi được. Cụ thể chuyện gì xảy ra, hai người các cô cũng rõ ràng, các cô tự báo cáo là được, tôi không trở về cùng đâu."
"Đừng mà, việc này là do anh chủ đạo, công lao cũng là anh lập xuống, có chuyện gì mà anh không đi?"
"Bên trong nhà kính, hoa quả sắp chín rồi, tôi phải trở về bán hoa quả, nếu không đều bị nát hết ở bên trong."
Khưu Vũ Lạc: ...
Ninh Triệt: ...
"Bán hoa quả có thể là nhiệm vụ quan trọng?"
"Đương nhiên, đối với loại người yêu quý sinh hoạt như tôi mà nói, chẳng có chuyện gì quan trọng bằng bán hoa quả."
"Công lao lớn như vậy mà cậu không đi lĩnh, rất đáng tiếc."
"Không quan trọng."
Lâm Dật phất phất tay nói ra:
"Đúng rồi, còn có những cái ổ cứng kia nữa, các cô cũng đều mang về, tài liệu ở bên trong rất hữu dụng đối với công nghệ nghiên cứu gien nguyên dịch, còn về cách xử lý như thế nào, các cô cứ để Lưu lão đại quyết định."
"Vậy được, hai chúng tôi đi về trước, tuy nhiên sau đó Lưu lão đại khẳng định sẽ đến tìm anh, đến lúc đó hai người tự nói chuyện với nhau đi."
"Được."
Bàn giao xong chính sự, Lâm Dật và Lương Kim Minh bước xuống máy bay.
"Anh Lâm, có phải anh tham gia vào đơn vị bộ đội bí mật nào đó hay không?"
Lương Kim Minh nhỏ giọng hỏi:
"Xem ra có vẻ rất ngưu bức."
-----
Dịch: MBMH Translate