Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1262 - Chương 1260. Người Ta Chỉ Là Muốn Ngưu Bức, Ngay Cả Thổi Ngưu Bức Cũng Có Người Tin

Chương 1260. Người Ta Chỉ Là Muốn Ngưu Bức, Ngay Cả Thổi Ngưu Bức Cũng Có Người Tin
Chương 1260. Người Ta Chỉ Là Muốn Ngưu Bức, Ngay Cả Thổi Ngưu Bức Cũng Có Người Tin

Lâm Dật trầm mặc vài giây đồng hồ, mở miệng nói:

"Xem như thế đi, nhưng việc này không thể nói nhiều với cậu. Về chuyện xảy ra tối hôm qua, cậu cũng nên im lặng thủ khẩu như bình, nếu như bộc lộ ra ngoài, đối với Lương gia cũng không có bất kỳ chỗ tốt gì, nhớ lấy."

"Hiểu rõ."

Lương Kim Minh nói:

"Nhưng anh có được loại thân phận đặc thù này, về sau ở Trung Hải, có phải tôi có thể tùy tiện trang bức hay không?"

"Không sai biệt lắm, chỉ cần cậu đừng giết người, vấn đề cũng không lớn."

"Ha ha, có lời này của anh thì tôi an tâm rồi."

Trước khi chia tay, liên quan tới chuyện tối ngày hôm qua, Lâm Dật lại bàn giao vài câu, mới quay trở lại Cửu Châu các.

Bởi vì biết Kỷ Khuynh Nhan ở lại nhà buổi tối hôm qua, nên trước khi đi trở về, Lâm Dật đi mua chút bữa sáng, mang về cho nàng.

Sau khi trở lại Cửu Châu các, Lâm Dật ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện gian phòng của Kỷ Khuynh Nhan còn khép màn cửa, liền lặng lẽ bước vào phòng.

Để xuống bữa sáng, Lâm Dật lặng lẽ đi lên lầu hai, sau đó mở ra cửa phòng của Kỷ Khuynh Nhan.

Kỷ Khuynh Nhan đang nằm ngủ, tư thế hoàn toàn không ưu nhã như trước đây.

Chăn mền một nửa rơi trên mặt đất, trong ngực ôm lấy Pikachu thắng được lúc tham gia hoạt động vài ngày trước, vừa đáng yêu lại lười biếng.

Ánh mắt Lâm Dật đảo lòng vòng, nhẹ nhàng mở cửa phòng đi vào, sau đó chui được vào ổ chăn Kỷ Khuynh Nhan.

"Anh anh anh... Đừng sờ loạn..."

Trong lúc ngủ mơ, Kỷ Khuynh Nhan mơ mơ màng màng lẩm bẩm một câu, còn theo bản năng đẩy tay Lâm Dật ra.

"Ừm? A!"

Đột nhiên trong nháy mắt, Kỷ Khuynh Nhan phát ra một tiếng rít, sau đó giống như trá thi, từ trên giường ngồi bật dậy, dùng một chân đá vào người Lâm Dật.

Với mái tóc rối bời, Kỷ Khuynh Nhan và Lâm Dật mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn đối phương.

"Đá chết anh."

Kỷ Khuynh Nhan nắm tay nhỏ, nện ở trên thân Lâm Dật.

"Em còn tưởng rằng lưu manh tiến đến nữa nha, dọa em một hồi."

"Làm sao có khả năng, khóa cửa đều là vân tay, ngoại trừ hai chúng ta, ai cũng không vào được."

"Anh trở về, làm sao không nói cho em một tiếng, cũng sắp bị anh hù chết rồi."

Kỷ Khuynh Nhan che ngực, lòng vẫn còn sợ hãi nói ra.

Lâm Dật đứng dậy, cưng chiều sờ lên mái tóc Kỷ Khuynh Nhan.

"Mau dậy đi, điểm tâm cũng mua cho em rồi đấy."

"Ừm vâng."

Lâm Dật trở về, Kỷ Khuynh Nhan cũng không có ý định ngủ tiếp.

"Mọi chuyện bên phía Đảo quốc đều xử lý xong rồi chứ, lão Lương thế nào rồi? Không có việc gì chứ anh?"

"Đương nhiên không sao, nếu không anh cũng không thể trở về được."

"Vậy là tốt rồi."

Sau khi biết mọi việc đều xử lý tốt, Kỷ Khuynh Nhan cũng yên lòng, tiếp theo đi phòng vệ sinh rửa mặt, và cùng với Lâm Dật xuống lầu ăn điểm tâm.

Sự tình liên quan tới Đảo quốc, Kỷ Khuynh Nhan không hỏi nhiều.

Bởi vì nàng không có suy nghĩ sự tình có nhiều nguy hiểm.

Hơn nữa Lâm Dật cũng an toàn trở về, những chuyện khác nàng cũng không có tâm tư nghe ngóng.

"Hôm nay anh có sắp xếp gì không?"

Lúc ăn cơm Kỷ Khuynh Nhan hỏi.

"Anh phải về thôn Hoan Hỉ một chuyến, bên kia hoa quả cũng sắp chín, phải nhanh chóng bán đúng lúc, nếu không sẽ bị thối nát mất."

"Công ty của em còn có việc, nên em không đi cùng anh được, nhưng buổi tối anh cầm về cho em ít trái cây, em muốn ăn."

"Được rồi, không có vấn đề."

"Lúc này mới ngoan nha."

Sau khi ăn xong, Kỷ Khuynh Nhan đi tới tập đoàn Triều Dương, còn Lâm Dật đi tới thôn Hoan Hỉ.

Sau một tiếng, thời điểm khi Lâm Dật đi vào thôn Hoan Hỉ, phát hiện tiết mục của Nhan Từ đã tiến hành quay.

Trùng trùng điệp điệp, trên trăm nhân viên công tác đều đang trước trước sau sau bận rộn.

Mà ngay cả Nhan Từ cũng đứng ở trong đó, lên kế hoạch chung cho tổng thể tiết mục.

Lâm Dật đứng ở đằng xa nhìn một lát, phát hiện tiết mục quay cũng có điểm thật thú vị.

Nếu như có phân đoạn nào đó xuất hiện sai lầm, sẽ còn tiến hành quay lại, sau cùng còn tạo nên một loại cảm giác bộc lộ tự nhiên.

Tuy nhiên Lâm Dật bội phục nhất vẫn là những diễn viên kia.

Vô luận là lão hí cốt hay là tiểu thịt tươi, trên cơ bản cũng có thể làm đến mức trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác.

Cho dù trước mắt có hơn mấy chục chiếc camera đang quay theo mình diễn, nhưng bọn họ lại có thể hoàn toàn che đậy lại, một chút cảm giác đều không có, sau đó tự mình làm lấy chuyện của mình.

Có thể diễn tự nhiên đến loại trạng thái này, quả thực để Lâm Dật cảm thấy bội phục một hồi lâu.

Nhìn thêm vài phút đồng hồ, Lâm Dật về tới lều lớn, còn có không ít sự tình đang chờ đợi mình làm đây, không thể lãng phí thời gian ở trên người bọn họ được.

Trở lại bên trong lều lớn, Lâm Dật nhìn thấy những trái cây còn sót lại đều đã chín hết.

Táo, quả đào, anh đào…

Từng quả đều đỏ mê người, chất lượng còn tốt hơn so với hai nhóm trái cây đem bán trước đó.

Lâm Dật tính toán một chút, chỉ cần lại bán đi 250 ngàn tệ, là nhiệm vụ có thể hoàn thành.

Lại thêm trước đó góp nhặt được rất nhiều khách hàng quen, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ vẫn là rất nhẹ nhàng.

Nhưng trừ cái đó ra, Lâm Dật còn nghĩ tới một việc.

Ngoại trừ hoa quả trước mắt ra, trong số nhóm hạt giống mà Lương Nhược Hư đưa cho mình, còn có nhân sâm và linh chi.

Hơn nữa xu hướng gia tăng đều vô cùng tốt.

Lâm Dật vỗ gáy một cái.

Việc này đơn giản.

Sớm biết còn có những vật này, vậy thì dễ dàng có thể bán được một triệu tệ.

Nói thì nói như thế, nhưng mà Lâm Dật không có ý định bán.

Đây đều là dược thảo được bồi dưỡng ra thông qua bùn đất vàng, giá trị sử dụng dược tính khẳng định còn tốt hơn so với loại bán ra ở bên ngoài.

Thậm chí ngay cả nhân sâm và linh chi hoang dại, cũng không bằng loại trồng trong đất của mình, cho nên bán ra là chuyện không thể nào.

Reng reng reng _ _

Ngay tại lúc Lâm Dật chuẩn bị làm việc, điện thoại di động trong túi quần vang lên, là Lưu Hồng gọi điện thoại tới.

"Uy, tiểu tử cậu làm gì vậy, nhiệm vụ đều kết thúc rồi, cũng không thấy mặt mũi đâu."

"Trong nhà kính hoa quả cũng sắp chín rồi, tôi chuẩn bị hái xuống đem bán đây."

Bên đầu điện thoại kia, Lưu Hồng dở khóc dở cười,

"Tôi thật sự là phục cậu, lập được công lao lớn như vậy, thế mà không đến lĩnh thưởng, ngược lại chạy đi bán hoa quả, nói cho tôi một chút xem, đến cùng là cậu nghĩ như thế nào?"

"Ngạch..."

Lâm Dật cũng là người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ không nói ra được.

Tôi là treo bức, nếu như tôi không làm nhiệm vụ, thì hết con bê a.

Tuy nhiên, loại lời này tự nhiên là không thể nói với Lưu Hồng.

"Tôi gọi cái này là tinh thần tự do, chỉ có tư tưởng cảnh giới đi lên, mới có thể thông hiểu đạo lý của thế giới vạn vật."

Lâm Dật nghiêm trang nói:

"Tựa như một thân bản sự này của tôi, cũng bởi vì tôi hiểu thấu đáo ảo diệu bên trong, cho nên mới có thể có thành tựu của ngày hôm nay. Bởi vì cái gọi là công dục thiện việc, trước phải lợi kỳ khí, không thể chỉ truy cầu lợi ích trước mắt, dạng này là không đi được xa."

Đầu bên kia điện thoại, Lưu Hồng trầm mặc.

"Tôi cho rằng cậu nói rất có lý, xem ra tôi cần phải đem thành viên của lữ đoàn Trung Vệ đều đưa đi trồng trọt, cảm thụ thật tốt một chút tự nhiên."

Lâm Dật: ...

Người ta chỉ là muốn ngưu bức, ngay cả thổi ngưu bức cũng có người tin tưởng.

"Ngừng ngừng ngừng, việc này trước tiên dừng lại."

Lâm Dật hỏi:

"Gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì?"

"Vẫn là sự tình lần này ở Tokyo, chi tiết cụ thể cần cậu trở về làm một chút báo cáo."

"Không phải có Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt rồi sao? Anh hỏi hai người bọn họ là được rồi, tôi trở về cũng là dư thừa."

"Hai người bọn họ không biết rất nhiều chi tiết sự tình, hơn nữa cuộc huấn luyện thử nghiệm của lữ đoàn Trung Vệ lập tức muốn bắt đầu, cậu là tổ trưởng mà không đến thì thành ra chuyện gì."

Lưu Hồng nói ra:

"Nếu như không có việc gì thì cũng mau chóng đến đây đi, có chút chính sự đấy."

-------------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1260.
Bình Luận (0)
Comment