Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1264 - Chương 1262. Một Chân Đá Vào Icu

Chương 1262. Một Chân Đá Vào ICU
Chương 1262. Một Chân Đá Vào ICU

"Người anh em, anh có ý tứ gì?"

Ngô Văn Tuấn nói ra:

"Loại hoa quả nhập khẩu tốt nhất cũng chỉ có hai trăm tệ một cân, thế mà anh bán được 2500 tệ, còn nói là giá ưu đãi. Anh nghĩ rằng tiền của chúng tôi, là gió lớn thổi tới sao? Ngay cả xem như hố người, cũng không có giống như anh đâu."

"Hố người?"

Lâm Dật chỉ chỉ Nhan Từ,

"Không tin cậu có thể hỏi cô ấy một chút, tôi vẫn luôn bán cái giá này, chê đắt có thể không mua."

"Thi Kỳ, người này quá đen, chúng ta vẫn nên đừng mua."

Ngô Văn Tuấn nói ra:

"Đợi lát nữa anh để trợ lý mua về cho em một ít hoa quả, còn thơm ngon hơn so với hắn bán."

Là ngôi sao nổi tiếng hạng nhất, Triệu Thi Kỳ cũng là người có thân gia mấy chục triệu, 2500 tệ một cân hoa quả, tự nhiên cũng thoải mái tiêu phí.

Nhưng đem hoa quả bán với giá 2500 tệ một cân, điều này khiến cho nàng cảm thấy có chút không hợp thói thường, quả thật có chút đắt.

Cho dù anh lớn lên đẹp trai, cũng không thể biểu hiện cái dạng này đi.

"Trái cây của anh ấy đúng là vẫn luôn bán với cái giá này, không có lừa hai người."

Nhan Từ nói ra:

"Cảm giác và hiệu quả thì em cũng biết rồi, còn chuyện có mua hay không thì chính em quyết định đi."

Triệu Thi Kỳ bĩu môi, coi như là không tin tưởng Lâm Dật, nhưng nàng vẫn hết sức tín nhiệm Nhan Từ.

Mức giá này sẽ không có lầm.

"Vậy tôi muốn biết, hoa quả bán mắc như vậy, thực sự có người sẽ mua sao?"

"Đều đã bán đi hết ⅔ rồi, hiện tại bên trong lều lớn là một nhóm trái cây cuối cùng, sau khi công việc bán hàng kết thúc, về sau sẽ không trồng cây nữa."

"Hừ."

Ngô Văn Tuấn khinh thường lạnh hừ một tiếng.

"Anh cho rằng đây là khoản hàng xa xỉ có giới hạn sao, còn bán xong thì không xuất bản nữa rồi? Người anh em, cách tiếp thị đói khát như vậy cũng không phải anh có thể làm, cũng không phải một gã nông dân như anh chơi được, anh cũng đừng kéo theo những cái yêu thiêu thân kia."

"Vừa rồi không phải mới nói sao, mua không nổi có thể không mua, ra vẻ nhiều như vậy có làm được cái gì? Không ngại phiền sao?"

Nhan Từ cau có nét mặt.

Đây là Lâm Dật muốn nổi giận.

"Tốt tốt, hai người cũng không cần nói nữa."

Nhan Từ đứng ra hoà giải, cũng hướng về phía Lâm Dật nói ra:

"Không phải anh muốn đi trên trấn ăn cơm sao? Hiện giờ đi đi."

Sau đó không ngừng ra nháy ánh mắt cho Lâm Dật, ra hiệu hắn không nên chấp nhặt với Ngô Văn Tuấn.

"Được rồi, trước tiên cô mau lên, tôi còn phải đi vào trong thị trấn."

Bởi vì bọn họ là khách mời trong chương trình của Nhan Từ, Lâm Dật cũng không thèm tính toán với hắn, xem như cho Nhan Từ đủ mặt mũi.

"Lâm tiên sinh, anh chờ một chút."

Tại thời điểm Lâm Dật muốn lên xe, Triệu Thi Kỳ từ phía sau gọi hắn lại.

"Tôi muốn mua hai cân hoa quả, có thể đi vào bên trong lều lớn lựa chọn một chút sao?"

"Đương nhiên có thể, khách hàng cũng là Thượng Đế nha."

Lâm Dật mở ra ổ khóa trên cửa lều lớn.

"Tự mình đi vào lựa chọn đi."

"Ừm vâng."

Triệu Thi Kỳ không thiếu chút tiền này, cộng thêm trái cây của hắn đúng là không tệ, hơn nữa Lâm Dật lớn lên còn đẹp trai, dứt khoát nàng ngoan ngoãn bỏ tiền.

Triệu Thi Kỳ đi vào trong lều lớn, Ngô Văn Tuấn liếc mắt Lâm Dật và cũng đi vào theo.

Nhìn thấy bốn bề vắng lặng, Nhan Từ sờ sờ lên mặt Lâm Dật, nhỏ giọng nói:

"Bớt giận, không cần chấp nhặt với hắn, không đáng, cũng chỉ là cái khách quý mời qua, chương trình tiếp theo cũng không còn gặp lại."

"Đẳng cấp của hắn còn chưa đủ, căn bản anh cũng không nghĩ phản ứng đến hắn."

"Lúc này mới giống Lâm tổng của chúng ta mà, có đại bố cục, không cần thiết chấp nhặt với những người này, không đáng."

"Nhưng ánh mắt tuyển người của em đúng là không được tốt lắm."

"Làng giải trí chính là như vậy, mặt ngoài là một bộ dạng, sau lưng là một bộ dạng, nhân phẩm của bọn họ tốt xấu cũng không quan hệ với mình, em nhìn trúng chính là lượng fan theo dõi trên người bọn họ, còn lại em không quan tâm."

Nhan Từ nói ra:

"Nhưng anh nói ánh mắt nhìn người của em không được tốt lắm là có ý tứ gì? Em còn cảm thấy anh không tệ đâu, chẳng lẽ lại cũng là ánh mắt của em không tốt?"

"Anh thật sự đúng là không tệ, hơn nữa còn có năng khiếu."

"Anh nằm mơ đi, mỗi ngày đều đùa bỡn em."

Ngay tại lúc hai người nói chuyện, hai người Triệu Thi Kỳ đi ra từ bên trong lều lớn.

"Lâm tiên sinh, tôi đã chọn xong, nhưng dường như hơi nhiều, có lẽ vượt quá hai cân, anh tính toán cụ thể là bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho anh."

Lâm Dật nhìn sang túi hoa quả trên Triệu Thi Kỳ, chắc hẳn là vượt qua 2kg.

"Cứ tính theo giá 2kg đi, chuyển cho tôi 5000 tệ là được rồi."

Lâm Dật lấy mã thanh toán ra, nói.

"Ừm, tốt."

"Thi Kỳ, em chờ một lát."

Ngô Văn Tuấn ngăn cản Triệu Thi Kỳ đang định trả tiền.

"Sao vậy?"

"Anh ta thống khoái như vậy, tại sao anh có cảm giác lừa bịp đâu?"

"Lừa bịp?"

"Đồ vật bán với giá đắt như vậy, anh ta còn cho em thêm nhiều như vậy, có phải những thứ hoa quả này chỉ là nhìn tương đối nhiều, nhưng không đủ cân đếm hay không?"

Nhan Từ: ...

Lâm Dật: ...

Đây là loại ngôn luận thiểu năng trí tuệ gì?

"Không thể nào đâu, em thỉnh thoảng cũng sẽ đi mua thức ăn, cảm giác cân đếm chắc là đủ."

".. Đợi lát nữa trở về chúng ta đo cân nặng, nếu không đủ lại tới tìm hắn."

"Con gái người ta mua đồ, cậu cũng không có ý tứ trả tiền, còn giống như cái đàn bà, còn ra vẻ bức bức mà không xong, cậu thấy mình thú vị không?"

"Anh nói người nào!"

Ngô Văn Tuấn không khách nói:

"Có tin tôi đánh anh không?!"

"Tôi là cho Nhan Từ mặt mũi nên mới không thèm để ý đến cậu, đừng cho thể diện mà không cần."

Ngô Văn Tuấn vén tay áo

"Mày cái lão nông dân thôi, hôm nay tao muốn là..."

Lâm Dật không cho Ngô Văn Tuấn cơ hội nói dứt lời, một chân đá trên người hắn.

Người sau hoàn toàn không nghĩ tới, Lâm Dật dám động thủ đánh người, thân thể cũng chưa kịp phản ứng, một chân bị đạp bay xa mấy mét, khiến cho Triệu Thi Kỳ ở bên cạnh cũng giật nảy mình.

Anh chàng đẹp trai này cũng có chút bạo lực nha.

"Con mẹ nó, mày dám đánh tao!"

Ngô Văn Tuấn ôm bụng, mặt mày xám xịt bò lên, nhưng lại bị Nhan Từ bên cạnh thét ra lệnh.

"Được rồi, chú ý một chút thân phận của cậu, tuy nói nơi này là nông thôn, nhưng cũng phải phòng bị một chút, vạn nhất bị chụp ảnh lại, tiền đồ của cậu sẽ bị phá hủy."

Bị Nhan Từ nói kiểu này, lúc này Ngô Văn Tuấn mới tỉnh táo lại.

Chính mình thật vất vả mới leo đến vị trí ngôi sao hạng hai, nếu như bởi vì việc này mà phá hủy tiền đồ của mình, vậy thì không đáng.

Ngô Văn Tuấn híp mắt, hung tợn nhìn lấy Lâm Dật.

"Tao lười tính toán với mày, mày nên cẩn thận đấy."

"Cẩn thận cái lông, đánh nhau còn lầm bà lầm bầm, đồ chơi kia trong đũng quần là để bài trí sao? Còn có điểm máu tanh hay không?"

Triệu Thi Kỳ khuôn mặt đỏ lên, đây là cái hổ lang chi từ gì chứ?

"Mày!"

"Tốt tốt, đừng nói nữa, hai người đi về trước đi, chuẩn bị một chút, chờ một lát là bắt đầu quay chương trình rồi."

Nhan Từ nói ra.

Triệu Thi Kỳ gật gật đầu, nàng cũng sợ rằng hai người thật sự đánh nhau, vội vàng trả tiền cho Lâm Dật, lôi kéo Ngô Văn Tuấn cùng nhau rời đi.

"Gã thanh niên kia có phải bị bệnh rồi không? Nếu em không ở đây, anh một chân có thể đá cho hắn bay vào ICU."

"Hắn cũng là ngôi sao ca nhạc hạng hại, vẫn luôn đi theo nịnh bợ Triệu Thi Kỳ, cho nên vừa rồi mới nhìn anh có chút không vừa mắt."

"Anh mẹ nó nhìn hắn còn không vừa mắt đây."

"Anh bớt giận, việc này coi như em không đúng."

Nhan Từ nói ra.

"Xin lỗi là xong rồi à?"

"Buổi tối lại nói, em cam đoan để anh hài lòng còn không được nha."

"Như vậy còn tạm được, giống như là thái độ nhận lầm."

---------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1262.
Bình Luận (0)
Comment