Tần Hán, Cao Tông Nguyên và Lương Kim Minh, đều liếc mắt thấy Trương Thuận.
Cảm giác cái bức này không sai biệt lắm muốn chấm dứt mạng sống, đến tại lò hỏa táng dự định cho hắn một vị trí.
Lâm Dật nhìn qua Trương Thuận,
"Hai chúng ta hình như không quen biết đi."
Trương Thuận cười cười,
"Đúng là không biết, nhưng tôi tìm cậu đúng là có chút việc, chỗ này có nhiều người, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, tôi cũng muốn lưu cho cậu chút mặt mũi."
"Ừm, hả?"
Lâm Dật ngơ ngác một chút.
"Đều là đàn ông lão gia với nhau, đừng có lầm bà lầm bầm, có việc gì anh bạn cứ việc nói thẳng, cũng không cần lưu cho tôi mặt mũi."
Bên trong chiếc ghế dài, Ngô Văn Tuấn bắt chéo hai chân, quay đầu cười nói:
"Tại thời điểm ở thôn Hoan Hỉ còn không có phát hiện, tiểu tử này vẫn rất ý tứ, thật sự là hổ báo."
"Người nông thôn đi ra ngoài đều như vậy, kiếm lời được ít tiền, liền mang một bộ tâm thái Thiên là lão đại, còn ta là lão nhị, ai cũng không phục, nhà tôi cũng là ở nông thôn, dạng người này tôi cũng gặp nhiều rồi."
"Chậc chậc chậc, vậy chuyện này sẽ rất thú vị, coi như là trợ hứng cho tiết mục ngày hôm nay."
Ở vị trí cửa ra vào.
Trương Thuận có chút không nghĩ rằng, Lâm Dật sẽ thông minh như vậy, thế mà không dám đi ra ngoài cùng với mình.
Như vậy thì mình không có cách nào trừng trị hắn.
Hắn còn có thể sống lâu thêm một hồi.
"Việc này nếu là trường hợp bình thường, thật sự tôi sẽ không bận tâm nhiều như vậy."
Trương Thuận nói ra:
"Nhưng hôm nay, là Tần thiếu gia mở tiệc, nếu tôi đánh cậu ở nơi này, đây chính là không cho Tần thiếu gia mặt mũi, tôi sẽ không làm loại chuyện đó."
"Đừng."
Tần Hán nói ra:
"Mặc dù hôm nay là tôi mở tiệc, nhưng anh cũng không cần cho tôi mặt mũi, chuyện của các người thì chính các người tự xử lý với nhau, đánh chết một cái thiếu một cái."
Bên trong chiếc ghế dài, Ngô Văn Tuấn và Lý Ngọc Khiết liếc nhau một cái.
Tần Hán nói câu này, thật vượt quá dự liệu của bọn họ.
"Chị Lý, Tần thiếu gia có phải biết Trương Thuận là người của chúng ta hay không, cho nên mới nói như vậy?"
"Có loại khả năng này."
Lý Ngọc Khiết nói ra:
"Tốt xấu gì bây giờ cậu cũng là ngôi sao nổi tiếng, ở trong mắt của Tần thiếu gia tự nhiên là mặt mũi cậu càng lớn, không thể là vì một cái lão nông dân thối, mà chơi cứng với chúng ta, cho nên mới nói như vậy."
"Chậc chậc chậc, vẫn là những gia đình lớn thường sinh ra những đứa trẻ không tầm thường a, đem mọi việc ở trên hiện trường làm ra minh bạch rõ ràng như thế, đúng là lợi hại."
"Đó là khẳng định."
Lý Ngọc Khiết nói ra:
"Tuy rằng có rất nhiều người ở trên mạng đều nói bọn họ là những đại thiếu gia bất học vô thuật, nhưng những người nói lời này nhất định đều là kẻ nghèo hèn ghen ghét nhà giàu. Những gia tộc lớn này bồi dưỡng ra người kế nghiệp, làm sao có thể là hàng lởm đây."
Ngô Văn Tuấn híp mắt, sờ lên cái cằm.
"Không nghĩ tới Tần thiếu gia nể tình như thế, đợi lát nữa tôi phải đi qua thật tốt uống với hắn một chén."
"Tần thiếu gia cũng đã biểu đạt ra thiện ý, bên phía chúng ta cũng không thể ngồi im không làm gì. Lát đến thời điểm cậu biểu diễn phải cố gắng thêm một chút sức, sau đó lại đi qua mời hắn ly rượu, như vậy mối quan hệ của hai người mới thêm bền vững."
"Loại chuyện ân tình này thì tôi hiểu rất sành đời."
"Cậu hiểu rõ thì tốt."
Cùng lúc đó, mọi người đứng ở cửa ra vào, đều chạy tản ra bốn phía xung quanh, nhường ra vị trí trống cho Lâm Dật và Trương Thuận.
Trong lòng Trương Thuận cũng là ngoài ý muốn, không nghĩ tới Tần Hán có thể phối hợp như vậy.
Mà ý nghĩ của hắn cũng không khác lắm so với Lý Ngọc Khiết.
Cho rằng Tần Hán là đang cho Ngô Văn Tuấn mặt mũi, nếu không không có khả năng như thế này.
Trương Thuận rất có chí khí giang hồ ôm quyền hướng về phía Tần Hán.
"Tần thiếu gia, cám ơn việc ngày hôm nay."
"Tôi cũng không biết giữa các người có chuyện gì, nhưng nếu như thật sự có chuyện, cũng mau chóng giải quyết đi, đừng lãng phí thời gian."
"Vâng, Tần thiếu gia!"
Sau khi tạ ơn, Trương Thuận nhìn sang Lâm Dật, khóe miệng mang theo ý cười khinh thường và khinh bỉ.
"Chắc hẳn là cậu không nghĩ đến, Tần thiếu gia sẽ nể tình như vậy đi."
"Đúng là không nghĩ tới."
"Cho nên cậu tính toán thất bại, cho dù cậu ở đây không đi, tôi cũng có thể thu thập cậu."
"Nhưng tôi vẫn có chút không có hiểu rõ, hai chúng ta cũng không quen biết nhau, lúc trước cũng chưa từng thấy qua, anh trừng trị tôi làm gì?"
"Bản thân mình làm chuyện gì, chính cậu không biết a? Chẳng lẽ còn muốn tôi nói cho cậu biết?"
"Ngạch... Tôi còn thực sự không biết."
"Đã không biết, vậy thì cũng không nhất thiết phải biết!"
"Được thôi, dù sao cũng không phải đại sự gì."
Trương Thuận kéo dài khoảng cách, Lâm Dật từng bước một đi về phía hắn.
"Các người nói Lâm thiếu gia có thể bị nguy hiểm hay không?"
Một số người biết thân phận của Lâm Dật, nhỏ giọng nói ra.
"Yên tâm đi, không có khả năng, thời điểm Lâm thiếu gia đâm người, hắn còn đi tiểu và chơi với bùn đấy."
Ngay khi khoảng cách giữa hai người không đủ một mét, Trương Thuận bỗng nhiên phát động công kích.
Một thoáng bước nhanh, vọt thẳng về phía Lâm Dật!
Nhưng Lâm Dật có tốc độ càng nhanh hơn!
Nhanh đến mức để cho Trương Thuận không kịp phản ứng!
Đột nhiên xuất quyền, rắn rắn chắc chắc đánh vào trên mặt của hắn!
A!
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Trương Thuận bưng bít lấy cái mũi của mình, đau đớn lăn qua lăn lại trên mặt đất!
Mọi người vây xem nhìn thấy cái mũi của hắn đã gãy sụp xuống, xương mũi không giữ được, máu me đầy mặt, dáng vẻ đáng sợ khủng bố đến cùng cực!
"Cái này sao có thể!"
Ngô Văn Tuấn và Lý Ngọc Khiết đồng thời kinh hô một tiếng!
Trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bọn họ đều hiểu rõ trình độ của Trương Thuận, làm sao có thể bị hắn đấm một quyền đánh ngã!
Thấy tình huống không đúng, ba tên vệ sĩ trước mặt Ngô Văn Tuấn vội vã chạy tới!
"Anh Thuận, anh thế nào, còn có thể chịu đựng sao?!"
Trương Thuận nhe răng, khóe miệng bị đỡ lên, hung tợn chỉ vào Lâm Dật nói ra:
"Mẹ nó, đánh hắn cho tao!"
Ba người còn lại, ai cũng không có mập mờ, sau khi nhận mệnh lệnh của Trương Thuận, cùng nhau vọt thẳng về phía Lâm Dật!
"Mẹ nhà nó, lão tử đến chỗ này chơi bời tiêu khiển một chút, tại sao còn đụng phải đám ngốc treo các người."
Nhìn thấy kẻ thứ nhất xông tới mình, Lâm Dật nhấc chân chính là một cú đá!
Đá bay kẻ đó về sau, người thứ hai vọt tới trước mặt, một bàn tay tát mạnh lên trên mặt hắn.
Tiếng kêu thảm thiết một lần nữa truyền đến, xương hàm dưới của người kia đều bị Lâm Dật đánh lệch đi.
Còn lại gã thứ ba, đồng dạng cũng gục ngã thê thảm.
Lâm Dật vươn tay cầm lấy chai rượu ngoại ở trên bàn bên cạnh, đập xuống đầu người cuối cùng.
Ba!
Chai rượu nổ tung, loại rượu hỗn hợp trộn lẫn máu tươi, từ trên đầu người cuối cùng chảy xuống.
Gã nằm gục xuống đất tại chỗ không dậy nổi!
Mộng bức!
Ngô Văn Tuấn và Lý Ngọc Khiết đều thấy choáng váng!
Cái cằm kém chút không có rơi trên mặt đất!
Hắn chỉ là một gã nông dân!
Làm sao có thể lợi hại như vậy!
Ngay cả vệ sĩ chuyên nghiệp cũng không phải là đối thủ!
Lâm Dật cầm lấy nửa chai rượu trên tay, bước về phía Trương Thuận!
Khí tràng cường đại trong nháy mắt trải rộng ra, Trương Thuận bị uy áp hai chân như nhũn ra, bịch một tiếng ngồi trên đất!
Lâm Dật cũng ngồi xổm xuống, đặt phần nửa chai rượu vào vị trí động mạch chủ trên cổ hắn.
"Nói đi, trang bức thời gian dài như vậy, cũng nên kết thúc, hiện tại nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra a?"
"Là, là Lý Ngọc Khiết để cho tôi tới giáo huấn cậu..."
"Lý Ngọc Khiết?"
Lâm Dật lẩm bẩm một câu,
"Kẻ ngốc này là ai? Không biết."
"Cô ta, cô ta là người đại diện của Ngô Văn Tuấn..."
Trương Thuận run rẩy nói:
"Cô ta nói cậu ban ngày đánh Ngô Văn Tuấn, cho nên để cho tôi tới giáo huấn cậu một trận..."
-----------
Dịch: MBMH Translate