Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1268 - Chương 1266. Tôi Muốn Tố Cáo Hắn!

Chương 1266. Tôi Muốn Tố Cáo Hắn!
Chương 1266. Tôi Muốn Tố Cáo Hắn!

"Ngô Văn Tuấn?"

Nghe được cái tên này, Lâm Dật có chút quen tai.

Suy nghĩ vài giây đồng hồ mới nhớ tới, người này dường như là nam ngôi sao mà mình gặp lúc ban ngày.

Lâm Dật nở nụ cười, trong lòng oán thầm nói:

"Vẫn là lần đầu nhìn thấy có kẻ ngốc đuổi đến cửa chịu chết."

Cùng lúc đó, những người khác ở chung quanh cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Mà bọn họ cũng biết Ngô Văn Tuấn là ai.

Nhưng lại không nghĩ rằng, đường đường chính chính một ngôi sao có vô số fan hâm mộ, vậy mà lại làm ra chuyện như vậy.

Gặp tình huống không đúng, hai người vội vàng chạy đến.

Lý Ngọc Khiết chỉnh sửa lại quần áo trên người một chút, đứng tại trước mặt Tần Hán, chủ động đưa tay ra.

"Thật xin lỗi Tần thiếu gia, việc này để anh chê cười rồi."

Tần Hán chân mày vẩy một cái,

"Cô là người đại diện của hắn?"

"Đúng đúng đúng."

Lý Ngọc Khiết liên tục không ngừng trả lời lại,

"Lúc mới bắt đầu tôi không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, không biết thân thủ của hắn tốt như vậy, thật phụ lòng hảo ý của Tần thiếu gia."

"Hảo ý gì?"

Tần Hán nói ra:

"Tôi cũng không có hảo ý gì cả."

"Tần thiếu gia, ngài cũng thật là biết nói đùa, không phải ngài nhận ra chúng tôi là người nào sao, cho nên mới gọi mọi người nhường ra địa phương để cho chúng tôi làm việc, không có nghĩ rằng chúng tôi còn làm sự tình hư hại thêm."

Lý Ngọc Khiết tràn đầy ý cười trên mặt nói ra:

"Hôm nay, việc này có thể mời Tần thiếu gia lại giúp một chút hay không, tìm mấy người qua thu thập hắn một trận, sau đó chúng tôi làm chủ, bố trí bữa tiệc ngày hôm nay."

"Con mẹ nó cô có bị bệnh không, hai người các ngươi tính là thứ gì?"

Tần Hán nói ra:

"Lâm Dật là huynh đệ của tôi, cô bảo tôi tìm người đi đánh hắn? Đầu óc các người để heo ủi sao?"

"A?!"

Lời này vừa nói ra, Ngô Văn Tuấn và Lý Ngọc Khiết lập tức mắt trợn tròn.

Cảm giác tế bào não đều có chút không đủ dùng.

Một lão nông dân thối bán hoa quả, làm sao có thể trở thành bằng hữu với đại danh đỉnh đỉnh Tần Hán cơ chứ?

Việc này cũng quá bất hợp lý đi?!

"Tần, Tần thiếu, anh nói hắn ta là huynh đệ của anh?"

Ngô Văn Tuấn run rẩy nói:

"Nhưng hắn chỉ là gã trồng hoa quả thôi mà."

"Trồng hoa quả bồi dưỡng tình cảm không được sao?"

Tần Hán nói ra:

"Hơn nữa tôi nói cho cậu biết, vừa rồi tôi bảo người nhường khu vực đất trống, không hề có nửa xu quan hệ với các người, là vì sợ chậm trễ anh ta phát huy, đừng tự cảm giác bản thân mình tốt đẹp."

"Cái này. . ."

Ngô Văn Tuấn, Lý Ngọc Khiết và bốn tên vệ sĩ, lúc này đầu óc trống rỗng.

Hóa ra Tần Hán gọi người nhường ra sân bãi, là vì suy nghĩ cho Lâm Dật, không có bất cứ quan hệ nào với bên phía mình!

"Đúng rồi, còn có một việc muốn nói với các người."

Tần Hán nhìn sang Lâm Dật nói ra:

"Hắn đi tới Hoan Hỉ thôn để trồng hoa quả, đúng là vì bồi dưỡng tình cảm. Hắn cũng không thiếu tiền, bởi vì hắn là chủ tịch tập đoàn Lăng Vân, thân gia mấy trăm tỷ. Chiếc siêu xe Bugatti Voice Night đang đỗ ở bên ngoài cửa, là chiếc xe độc nhất vô nhị phiên bản giới hạn trên toàn cầu cũng là xe của hắn, các người cảm thấy hắn khả năng thiếu tiền sao?"

"Giá trị con người mấy trăm tỷ!"

Tin tức này đối hai người mà nói, tựa như một quả bom tấn vậy!

Đầu ông ông trực hưởng, hơn nửa ngày cũng không lấy lại được tinh thần.

"Hắn, hắn là ông chủ có giá trị con người mấy trăm tỷ..."

"Không phải sao? Các người còn thật sự cho rằng hắn là gã nghèo bức bán hoa quả?"

Hai người ai cũng không dám lên tiếng, bởi vì bọn họ ban đầu thật là nghĩ như vậy.

"Anh Tần, anh đừng nhiều lời với bọn chúng."

Lương Kim Minh nói ra:

"Người gọi là Ngô Văn Tuấn này tôi biết, chỉ là một gã ca sĩ lăn lộn trong làng giải trí, hát được mấy bài, ai cũng nghe không hiểu. Để sau đó tôi gọi điện cho mấy người bạn trong showbiz, đem hai người bọn họ phong sát là xong."

"Được, việc này để cậu xử lý, chúng ta đi uống rượu trước thôi."

"Đi đi đi, đi uống rượu."

Mọi người reo hò nói.

Trên nét mặt Ngô Văn Tuấn đã không còn huyết sắc.

Chính mình cố gắng thời gian dài như vậy, thật vất vả mới leo đến cấp độ ngôi sao hạng hai này.

Còn không có hưởng thụ qua cảm giác bị chúng tinh phủng nguyệt, chẳng lẽ hôm nay sẽ phải chết ở chỗ này sao?

"Lâm thiếu gia, tôi biết sai rồi, van cầu anh lại cho tôi một cơ hội."

Ngô Văn Tuấn lôi kéo cánh tay của Lâm Dật, khóc sướt mướt cầu xin tha thứ.

Lâm Dật vỗ vỗ bờ vai của hắn,

"Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, phải học được cách trả giá đắt cho hành vi của mình, cho nên việc này tôi không giúp được cậu, vẫn nên tự nghĩ biện pháp đi."

Lâm Dật hất tay Ngô Văn Tuấn ra,

"Tự nghĩ biện pháp đi."

"Mau mau cút, đừng chơi liều."

Lương Kim Minh mắng một câu,

"Chúng ta đi uống rượu."

Bốn người Lâm Dật đi tới hàng ghế dài trong quán bar, tối nay hoạt động chơi bời cuồng hoan cũng chính thức bắt đầu.

Mà Ngô Văn Tuấn và Lương Ngọc Kiệt đứng nguyên tại chỗ, hồi lâu sau mới không cam lòng rời đi.

"Haizz, những minh tinh này cũng thật là, cũng không nhìn một chút xem đối phương là ai, cho dù đến gây chuyện, cũng coi như trừng phạt đúng tội."

"Tôi thấy hắn thật là có chút bành trướng, thế mà còn dám ra tay với Lâm thiếu gia, thật sự là có chút không nhìn rõ thân phận của mình rồi."

"Ở trong mắt của kẻ có tiền, những minh tinh này tựa như là một loại đồ chơi vậy, chỉ có những thứ dân chúng bình thường như chúng ta mới coi trọng bọn họ một chút, trên thực tế chẳng phải là cái thứ gì."

"Được rồi được rồi, đừng nhắc đến hắn nữa, đi qua mời đám người Lâm thiếu gia ly rượu, nói không chừng tối nay còn có thể nhận tới tiền thưởng đây."

"Không phải sao, đi đi đi."

Trong quán bar vui chơi cuồng hoan, bữa tiệc tiến hành đến hơn mười giờ đêm mới kết thúc.

Bốn người đều uống không ít rượu, bao quát cả Lâm Dật cũng giống như vậy.

Nhưng đối với hắn mà nói, chút rượu này tựa như là mưa bụi vậy, không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

"Buổi tối có sắp xếp gì không? Nếu không có việc gì thì đi theo chúng tôi."

Tần Hán ôm hai cô nàng trong ngực, quay về phía Lâm Dật say khướt nói.

"Ngày mai tôi cần phải đi Yến Kinh, nên tối nay không đi cùng nhóm mọi người được, ở khách sạn lưu cho các cậu gian phòng, tự mình đi qua tiêu sái đi."

"Vậy được rồi, chúng tôi mặc kệ anh."

Trước khi đi, Lâm Dật lấy ra chìa khóa xe, đưa tới trước mặt Lương Kim Minh.

"Cậu lái xe của tôi đi, đưa chiếc Cullinan của cậu cho tôi mượn lái một chút."

"Cái sóng này không lỗ, từ lúc anh lái chiếc Voice Night lần trước, tôi đã sớm muốn mượn để chạy sung sướng."

"Xoa, biết ngay cậu không có ý tốt."

Hai người trao đổi chìa khóa xe, sau khi ra cửa, Lâm Dật lên chiếc xe Cullinan của Lương Kim Minh.

Nếu không lấy cái bệ của Voice Night, đừng nói là chạy đến Murakami, còn không đợi đi vào Hoan Hỉ thôn thì sẽ bị phá nát.

Sau khi lên xe, Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay một cái.

Hiện tại là 11h20 tối, trên đường không có xe cộ chạy, không sai biệt lắm khoảng mười hai giờ là có thể về đến thôn, thời gian vừa vặn, không có chậm trễ chút nào.

Sau khi Lâm Dật rời đi, mấy người Tần Hán cũng lần lượt ngồi xe rời đi.

Nhưng ngay tại lúc này, một chiếc Toyota Alpha dừng ngoài cửa quán bar, chậm rãi mở cửa sổ xe xuống, người đang ngồi ở ghế phụ chính là Ngô Văn Tuấn!

"Cậu khẳng định muốn làm như vậy sao?"

Lý Ngọc Khiết hỏi.

"Tiền đồ của tôi đều bị hủy trên tay hắn, cho nên tôi sẽ không dễ dàng buông tha hắn, nếu không thì tôi cũng không uổng công chờ đợi quãng thời gian dài như vậy."

Ngô Văn Tuấn cầm lên điện thoại di động, sau đó bấm điện thoại báo cảnh sát.

"Xin chào, tôi muốn báo án, bảng số xe là hỗ A 68888, xe là một chiếc Rolls-Royce Cullinan màu đen, người lái xe gọi là Lâm Dật, hắn uống rượu điều khiển xe, các anh phái người ngăn cản một chút!"

-----------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1266.
Bình Luận (0)
Comment