Cách ăn mặc của Tần Ánh Nguyệt thanh lệ, bà mặc một chiếc quần ống rộng màu đen cùng một chiếc áo dài tay màu trắng.
Khí tràng của bà không sắc bén giống như Thẩm Thục Nghi bên trong lộ ra sự ôn nhu của năm tháng tĩnh lặng.
“Chị nhớ rằng khi đó, em và lão Lương đều muốn kết hôn nhanh chóng, nên mỗi ngày đều lôi kéo chị đi dạo phố.”
Tần Ánh Nguyệt che miệng cười rộ lên, “Những bộ quần áo và chăn mền mà em chọn kia đều quê mùa muốn chết, khiến chị không biết nên nói thế nào.”
“Thôi đi, nếu như ánh mắt em mà tốt thì lúc trước đã chọn lão Lâm của các người rồi, nói không chừng Lâm Dật hiện tại chính là con trai của em.”
“Nghĩ hay thật.”
Hai người phụ nữ hơn nửa tuổi đời, tại lúc không có người ngoài còn trêu chọc lẫn nhau, không ai nhường ai.
“Mấy tháng này chị đều làm gì vậy?”
“Du lịch nha, tự tiêu khiển, đi đến các thành thị nhỏ trên cả nước, bây giờ nhìn lại vẫn rất có cảm giác.” Tần Ánh Nguyệt nhấp một ngụm trà rồi nói.
“Chị đúng là rất tiêu sái tự tại, em hiện tại ngoại trừ đi công tác thì đã thật lâu rồi không được đi đến nơi khác chơi.”
“Còn có gia nghiệp lớn như vậy đang chờ em kìa, không thể so với người rảnh rỗi như chị đây được.” Tần Ánh Nguyệt cười nói:
“Hơn nữa danh tiếng hiện tại của Lương gia có thể nói là đang lên, ngoại trừ Lục gia có thể vững vàng bình ổn được các người thì nhìn khắp cả nước, đều không ai dám chỉ trỏ với các người cả.”
“Mấy ngày nay, em với lão Lương đều không ngủ, cũng đã bao nhiêu năm rồi không có loại cảm giác này.” Trầm Thục Nghi nói:
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, việc này thực sự phải cảm ơn Lâm Dật, nếu không phải nó tạo ra cơ hội thì Lương gia ngay cả tư cách đánh cược cũng không có.”
“Vương gia hiện tại thế nào rồi? Có hành động gì không?” Tần Ánh Nguyệt hỏi.
“Tạm thời còn không có, đều rất bình tĩnh.” Trầm Thục Nghi nói:
“Nhưng bên phía Tần gia thì hình như không phải là rất yên bình.”
“Tần gia? Lại xảy ra chuyện gì à?”
“Mấy ngày trước em có nghe nói, Lâm Dật tại Toàn Tụ Đức, đánh Tần Nghiêm Lĩnh, nhưng thương tổn cũng không nặng, chỉ gãy cổ tay.”
“Sao hai người bọn họ lại đánh nhau?”
“Lâm Dật không phải đến lữ đoàn Trung Vệ sao, là chiến hữu của bạn gái Tần Nghiêm Lĩnh. Người cháu trai kia của chị nghi ngờ giữa hai người bọn họ có chuyện, sau đó liền đánh nhau.” Trầm Thục Nghi nói:
“Việc này đúng là đủ mơ hồ, năm đó Lâm Cảnh Chiến đánh hai anh trai của chị, hiện tại con trai của chị lại đánh con trai của anh hai chị. Hai người này cũng quá bắt nạt người ta rồi.”
“Thật sự là hai người bọn họ cũng không còn cách nào khác.” Tần Ánh Nguyệt cười khổ nói: “Không có người nào khiến cho người ta bớt lo cả.”
Đương đương đương ——
Ngay lúc hai người đang cười nói, cửa phòng bị người gõ.
“Đoán chừng là thư ký tới, em xem xong hợp đồng thì hai ta sẽ đi ăn cơm.”
“Vào đi.”
Két két _ _
Cửa phòng bị đẩy ra, Trầm Thục Nghi cho rằng là thư ký của mình, nên không có quay đầu.
Nhưng Tần Ánh Nguyệt lại ngây ngẩn cả người.
Thấy vẻ mặt của bạn thân không đúng, Trầm Thục Nghi quay đầu lại theo bản năng, ngoài ý muốn nhìn thấy người đi vào là Lâm Dật!
Vẻ mặt của Trầm Thục Nghi dừng lại, không có cách nào nói chuyện.
Mà vẻ mặt của Tần Ánh Nguyệt lại có chút mất tự nhiên.
Bà còn chưa chuẩn bị gặp lại Lâm Dật trong khoảng thời gian này.
Trầm Thục Nghi cũng vậy, chuyện này khiến cho bà vô cùng bất ngờ.
Nhưng tâm tình của bà bình tĩnh hơn nhiều so với Tần Ánh Nguyệt.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Lâm Dật và Tần Ánh Nguyệt giao nhau giữa không trung.
Loại cảm giác không thể gọi tên kia khiến cho hai người đều cảm thấy có chút kỳ dị.
Máu mủ tình thâm, mẹ con đồng lòng.
Có nhiều thứ mãi mãi cũng không thể nào dứt bỏ.
Nhưng Tần Ánh Nguyệt lại chột dạ, tim đập rộn lên, vẻ mặt mất tự nhiên.
Cho dù cố gắng như thế nào thì cũng không cách nào khống chế rung động trong lòng.
Người mà mình ngày nhớ đêm mong, nhớ mãi không quên đang sống sờ sờ đứng trước mặt mình.
Sự kích động đến nỗi tim không có chỗ đặt chỉ có người có kinh nghiệm như bà mới có thể cảm nhận.
Hơn hai mươi năm...
Con của mình đang đứng trước mặt mình, Tần Ánh Nguyệt liền trở nên luống cuống.
Chỉ có thể cưỡng ép mình nhìn sang nơi khác, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Bà sợ mình sẽ khóc lên.
Chỉ nhìn nhau vẻn vẹn có một giây, đã có thể khiến nước mắt vỡ đê.
“Sao con lại tới đây, người phía dưới cũng không thông báo cho dì.” Trầm Thục Nghi ra vẻ thoải mái, hỏi.
“Phía trên có sắp xếp nên con tới đây, thuận tiện đem tới cho người chút hoa quả.” Lâm Dật cười ha hả nói:
“Là con không để cho bọn họ thông báo, muốn cho dì Trầm niềm vui bất ngờ, nhưng người hình như đang có khách, vậy con để đồ ở đây rồi đi trước.”
“Đợi lát nữa lại đi.”
Trầm Thục Nghi nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Cũng gần trưa rồi, ăn cơm xong lại đi.”
“Hả? Giữ con lại ăn cơm sao?” Lâm Dật cười toe toét nói:
“Con đã đổi giọng gọi dì là mẹ vợ rồi, còn khách sáo như vậy làm gì, dì còn đang có khách, con ở lại ăn cơm cũng không tiện.”
Trầm Thục Nghi trợn mắt nhìn Lâm Dật một chút, “Cô ấy là bạn tốt của dì, cũng không phải là người ngoài. Dì cũng không đưa các người ra ngoài, chỉ đến căn tin công ty ăn đơn giản một chút.”
Vốn dĩ Trầm Thục Nghi dự định cùng Tần Ánh Nguyệt ra ngoài ăn.
Nhưng Lâm Dật tới, kế hoạch này liền bị hủy bỏ.
Tất cả sự sắp xếp trên đời đều không sánh nổi sự trùng hợp này.
Nếu như mình sắp xếp cơ hội cho cô ấy và Lâm Dật gặp mặt, đoán chừng đời này, cô ấy đều sẽ nói mình chưa chuẩn bị xong.
Nhưng bây giờ, Lâm Dật cứ như vậy mà đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.
Có thể nói là cơ hội mà ông trời ban cho.
Cho dù không thể nhận nhau thì cùng ăn với nhau, nhìn thêm một lúc cũng đã là rất tốt rồi.
“Như vậy không tốt đâu, hai người bọn con cũng không quen biết.” Lâm Dật nói: “Con thì không quan trọng, chỉ sợ bà ấy xấu hổ.”
“Hai chúng ta đều hơn năm mươi tuổi rồi, đều có thể làm mẹ con, có gì mà lúng túng chứ.”
“Hả?”
Trong lòng Lâm Dật lẩm bẩm một câu, oán thầm: “Ví dụ này có chút kỳ quái a.”
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Lâm Dật cũng không nghĩ nhiều.
“Vậy được rồi, dì Trầm nói thì đương nhiên là được.”
Trải qua thời gian dài, Lâm Dật đều vô cùng tôn trọng Trầm Thục Nghi.
Thậm chí còn cảm thấy bà ấy là người duy nhất khiến mình đoán không ra.
Không thể từ chối thì đương nhiên là phải ngoan ngoan nghe lời rồi.
“Đi thôi, thời gian cũng không còn sớm lắm, đi ăn cơm trước.”
Tần Ánh Nguyệt nhíu mày, lặng lẽ trừng Trầm Thục Nghi một chút.
Nhưng Trầm Thục Nghi lại làm như không thấy, dương dương tự đắc cầm theo túi của mình, lôi kéo bà cùng đi ra khỏi văn phòng.
Mà trước khi đi, còn chọn lấy một hộp anh đào, chuẩn bị để ăn sau khi ăn cơm.
Hai người đi ra khỏi văn phòng, lúc này, thư ký của Trầm Thục Nghi đi tới.
“Trầm tổng, tôi đã chuẩn bị xong hợp đồng quặng sắt Áo Châu.”
“Để trên bàn làm việc của tôi đi, ngày mai lại xử lý.”
“Ừm, vâng.”
Tuy số tiền của hợp đồng không thể coi là nhỏ, nhưng Trầm Thục Nghi cũng không có ý định xử lý chuyện này.
Lâm Dật đi ở phía sau thầm bĩu môi.
Ánh mắt rơi xuống trên thân hai người, nhất là người phụ nữ kia khiến cho Lâm Dật nảy sinh nghi ngờ.
Người kia có thể khiến cho Trầm Thục Nghi cao lãnh đối đãi như vậy, ngay cả hợp đồng công ty cũng không thèm quan tâm, quan hệ rốt cuộc tốt tới mức nào chứ?
Hơn nữa, tại sao ánh mắt mà người phụ nữ kia nhìn mình lại quái dị như vậy?
------
Dịch: MBMH Translate