Dưới sự dẫn đường của Thẩm Thục Nghi, một hàng ba người đi tới căn tin nhân viên.
Nhưng nơi mà ba người đến lại không giống, chỉ có giám đốc điều hành tập đoàn mới có thể tới đây để ăn cơm, đầu bếp cũng đều là đầu bếp trình độ năm sao, trình độ khá cao, hương vị cũng không tệ.
So với nhà hàng bên ngoài thì chỉ khác biệt về hoàn cảnh mà thôi.
Cộng với quan hệ giữa Thẩm Thục Nghi với hai người thì cho dù là ăn ở đâu thì đều sẽ không ảnh hưởng gì cả.
Ba người ngồi xuống, Thẩm Thục Nghi gọi chút món đặc sắc, sau đó lại gọi người đưa hoa quả đi rửa, sau đó đẩy đến trước mặt Tần Ánh Nguyệt.
“Chị nếm thử anh đào này xem, do chính cậu ấy chọn đó, trước đó em từng ăn qua một lần, hương vị rất được.”
Mặc dù đã ngồi xuống, nhưng Tần Ánh Nguyệt vẫn có chút lo lắng.
“Chị không ăn đâu, em cứ ăn đi.”
“Sao lại không ăn, loại hoa quả này cũng chỉ có ở nơi này của em thôi, mau nếm thử, hương vị rất ngon.”
Không lay chuyển được Thẩm Thục Nghi, Tần Ánh Nguyệt đành cầm lấy một quả nếm thử một miếng, phát hiện hương vị quả thật không tệ.
Nhưng bà hiện tại căn bản có không tâm tư chú ý những thứ này, toàn bộ đều đặt ở trên người Lâm Dật.
Vui mừng?
Mất tự nhiên?
Hưng phấn?
Lo lắng?
Sợ hãi?
Tất cả tâm tình lúc đều đang xen lẫn cùng một chỗ, thậm chí còn ảnh hưởng tới khí chất thong dong ưu nhã của bà.
Rất nhanh, bốn món ăn một chén canh được bưng lên, bữa trưa của ba người chính thức bắt đầu.
Tần Ánh Nguyệt vốn dĩ nói rất nhiều giờ lại trở nên kiệm lời, chỉ ngẫu nhiên phụ họa đôi câu, vẫn luôn là Lâm Dật và Thẩm Thục Nghi nói chuyện với nhau.
“Mấy ngày trước, con đã đánh Tần Nghiêm Lĩnh của Tần gia đúng không.”
“Dì cũng biết việc này rồi?”
“Yến Kinh lớn như vậy, tin tức sẽ được truyền đi rất nhanh.” Thẩm Thục Nghi nói:
“Dì nghe nói bọn họ còn đi tìm Lục lão để tranh luận, nhưng Lục lão không quan tâm đến việc này.”
“Điên cuồng như thế sao? Ngay cả Tần gia cũng không để vào mắt?”
Trong ấn tượng của Lâm Dật, tuy Tần gia đã xuống dốc, nhưng cũng có sức ảnh hưởng nhất định tại Yến Kinh, xuất phát từ góc độ nhân tình thế thái thì cũng nên cho người ta chút mặt mũi.
Nhưng cậu không nghĩ tới, Lục Bắc Thần kia, thế mà lại ngông như vậy.
“Đừng nói là hiện tại, dù là lúc Vương gia còn là đệ nhất gia tộc thì Lục lão cũng là nhân vật đi ngang Yến Kinh, không cần để bất kỳ người nào vào mắt cả.” Thẩm Thục Nghi nói:
“Nhưng cũng không giống như trong tưởng tượng của con, ngài ấy chỉ nói mình không quản được việc này, để các con tự xử lý.”
“Công phu vung nồi này đúng là đỉnh cao.”
“Cũng không được tính là vung nồi, ngài ấy không có thời gian quan tâm đến mấy chuyện lộn xộn giữa các con.”
“Nếu nói như vậy, lấy đức hạnh của người Tần gia thì hẳn là sẽ tới tìm con gây phiền phức đúng không.”
“Chuyện này dì cũng cũng không tiện nói, con ở Trung Hải còn tốt, nơi đó là địa bàn của con. Nhưng đây là Yến Kinh, không phải là nơi mà con thích làm gì thì làm, tự mình chú ý một chút.”
“Được rồi, cảm ơn dì Thẩm.”
“Tương lai có dự định gì không? Con định quy hoạch thế nào?”
Câu hỏi của Thẩm Thục Nghi có mấy phần liên quan đến việc thường ngày.
Theo góc độ của bà thì đương nhiên là không cần quan tâm đến những chuyện này.
Lâm Dật suốt ngày như ngựa thần lướt gió tung mây, có thể sẽ làm được chút chuyện kỳ quái mà mình chú ý không đến.
Chủ yếu là hỏi giúp Tần Ánh Nguyệt.
Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bà ấy cùng ngồi ăn cơm với con của mình, tất nhiên là có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, chỉ là bà đang kiềm chế.
Cho nên cứ để mình hỏi những vấn đề này đi.
“Thật ra cũng không có dự định gì, đi một bước tính một bước đi, học thêm chút bản lĩnh, kiếm nhiều tiền, chỉ có mấy chuyện như vậy thôi.”
“Nghe lời này của con là biết sau này sẽ còn làm chút chuyện không đứng đắn.”
“Dì cũng đừng nói như vậy, con cảm thấy trồng hoa quả nuôi heo như này cũng rất tốt.”
Lâm Dật kẹp một miếng thịt gà rồi nói: “Đời người ngắn ngủi có mấy chục năm, sao phải làm cho bản thân mình mệt mỏi chứ.”
“Nhưng chỉ có khi bản thân mình cường đại, mới có năng lực chăm sóc tốt cho mình và người bên cạnh, con bây giờ còn thiếu rất nhiều.”
“Con đây lại càng không sợ, có dì Thẩm ở sau lưng, ai dám động đến Lâm Dật con chứ!”
“Tiểu tử con đúng thật là.”
Thẩm Thục Nghi cười nói.
Khóe miệng của Tần Ánh Nguyệt cũng lộ ra ý cười.
Giống hệt như cha của nó, không có khuôn mẫu.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện trời đất thì hai người phụ nữ nhân khác đi vào từ bên ngoài.
Một người trong đó mặc đồng phục nhân viên của tập đoàn Hoa Nhuận, hơn bốn mươi tuổi, dáng người không cao lắm, còn có chút mập.
Cho dù nhỏ tuổi hơn so với Thẩm Thục Nghi, nhưng cho dù là nhan sắc dáng người hay là khí chất đều không thể so sánh với bà được.
Nữ nhân viên mặc đồng phục tên là Mã Hiểu Bình, là quản lý bộ phận đầu tư của tập đoàn Hoa Nhuận.
Mặc dù chỉ là quản lý bộ phận, nhưng bởi vì quy mô của tập đoàn Hoa Nhuận rất lớn, cho nên lời của cô cũng có trọng lực.
Bên cạnh cô là một người phụ nữ mặc váy đỏ.
Mà người này, chính là người phụ nữ vừa mới đưa danh thiếp cho Lâm Dật trong thang máy, tổng giám đốc tập đoàn Hoa Tín, Triệu Lôi.
“Mã tổng, báo cáo tôi vừa mới đưa cho ngài, ngài cảm thấy thế nào?” Triệu Lôi hỏi dò.
“Tôi cảm thấy thật sự không tệ, tôi đang cùng với những đồng nghiệp khác bàn về việc này, đã định ra số tiền cụ thể.” Mã Hiểu Bình nói:
“Hiện tại không có ai, tôi cũng nói thật với cô, 3,8 tỷ có chút cao, tôi không thể bảo chứng được, nhưng hẳn là chấp nhận được cái giá từ 2,5 tỷ trở lên, cô còn phải chờ thông báo về con số cụ thể.”
“Được, chuyện phía sau đành làm phiền chị Mã rồi.” Triệu Lôi cảm kích nói.
“Cảm ơn cái gì, ngành nghề phát triển mạnh chất trong nước là bán dẫn, đầu tư cho các người cũng là cơ hội đối với chúng tôi. Hơn nữa các người còn là công ty đóng gói Chip, hiện ở trong nước còn đang trong giai đoạn phát triển, chỉ cần làm thật tốt thì nhất định sẽ có chỗ đứng trong ngành nghề chất bán dẫn này.”
Vẻ mặt của Triệu Lôi có chút xoắn xuýt.
“Chúng tôi cũng nhìn trúng khối thị trường này, nhưng con số 3,8 tỷ này đối với chúng tôi mà nói thì đã rất bảo thủ, làm phiền Mã tổng giúp đỡ thêm một chút.”
“Cô cũng biết các sản nghiệp của tập đoàn Hoa Nhuận, chất bán dẫn cũng chỉ là một phần trong số đó thôi. Nơi nào cũng cần tiền, có thể cho đầu tư thì tất nhiên sẽ chú ý cẩn thận, nhưng con số 3,8 tỷ này quả thực rất khó thực hiện.”
“Vậy làm phiền Mã tổng giúp chúng tôi tranh thủ thêm một chút.” Triệu Lôi cảm kích nói.
“Chuyện này thì không thành vấn đề.” Mã Hiểu Bình nói ra:
“Cô là người mà Tôn tổng giới thiệu tới, hai chúng tôi từng là bạn học nên tôi cũng không coi cô là người ngoài. Thật ra phương án của cô rất tốt, sao không đến nơi khác thử một chút xem.”
“Ngài nói là?”
“Tư bản Lăng Vân a.” Mã Hiểu Bình nói:
“Bọn họ là người dẫn đầu về Internet và chất bán dẫn ở trong nước, đến bọn họ hỏi một chút có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn. Đầu tư 3,8 tỷ, đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là mưa bụi thôi.”
“Là tập đoàn Lăng Vân dưới trướng tư bản Lăng Vân sao?”
“Đúng, chính là tập đoàn Lăng Vân tại Trung Hải, tổng giám đốc của bọn họ - Lâm Dật, trước đó từng tới tập đoàn một lần. Tôi thấy cậu ấy lớn lên rất đẹp trai, giống như minh tinh vậy.” Mã Hiểu Bình che miệng, vừa cười vừa nói.
------
Dịch: MBMH Translate