“Ngạch...”
Lâm Dật xấu hổ cười một tiếng, nhận lấy thuốc lá, sau đó chủ động châm cho Lục Bắc Thần.
“Lục lão, ngài cố ý tìm cháu tới, không phải chỉ để hút thuốc uống trà đó chứ?”
“Chuyện bên Đảo quốc thế nào rồi?” Lục Bắc Thần hỏi.
“Mitsui Yushi chết rồi, nếu như không có người đứng ra, đoán chừng đã tẩu thoát rồi.” Lâm Dật thành thật trả lời:
“Bây giờ người có thể phát triển nghiên cứu gen nguyên dịch, cũng chỉ có gia tộc Mitsui.”
Lục Bắc Thần gảy khói thuốc, “Cậu cảm thấy trình độ hai bên này thế nào?”
“Mitsui Yushi còn kém mấy cấp bậc so với gia tộc Mitsui.” Lâm Dật nói:
“Nhưng mà cũng có thể là do thời gian phát triển quá ngắn, lần hành động này xem như là giết bọn họ từ trong trứng nước.”
“Nhưng gia tộc Mitsui thì không nói trước được, thực lực và nội tình, chúng ta mới chỉ thấy một góc của núi băng mà thôi. Hơn nữa, bọn họ còn có thể có liên quan đến chính phủ Đảo quốc, cho nên không thể đoán được tình huống cụ thể.”
Lục Bắc Thần như có điều suy nghĩ gật gật đầu, “Thật ra, nhìn thế cục quốc tế chung thì sự uy hiếp của Đảo quốc đối với chúng ta cũng không lớn, chỉ chú ý mấy điểm là được.”
Lâm Dật ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lục Bắc Thần, sao cứ có loại cảm giác được ủy thác trách nhiệm vậy.
Nếu không ông ấy cũng không có khả năng nói những thứ này với mình.
“Lục lão, ngài có phải là có chuyện muốn nói với cháu hay không?” Lâm Dật thử thăm dò hỏi.
“Cũng không nhiều chuyện lắm, chỉ là muốn hỏi cậu một chút về dự định trong tương lai.” Lục Bắc Thần nói:
“Cậu bây giờ là tổ trưởng tổ một, định sắp xếp thế nào?”
“Cháu cũng chưa nghĩ tới việc này, phía trên sắp xếp thế nào thì cháu sẽ làm như thế. Cháu không có ưu điểm gì, nhưng lại rất nghe lời, chỉ đâu đánh đó, nơi nào cần thì cháu sẽ đến chỗ đó.”
“Tiểu tử cậu đúng là chỉ biết nói nhảm theo tôi.” Lục Bắc Thần cười ha hả nói:
“Nếu như cậu thật sự nghe lời như vậy thì quá tốt.”
Lâm Dật cũng nở nụ cười, nói: “Hiện tại cứ đi một bước lại tính một bước đi, cháu định đi trên con đường tinh anh, nhưng cũng không biết, có thể gặp được người thích hợp hay không.”
“Vậy cậu đi theo tôi đi, tôi giới thiệu người cho cậu.”
“Người tiến cử sao? Có trâu bò không?”
“Tôi cũng không biết, cậu đi xem một chút rồi tự mình đánh giá đi.”
“Được.”
Lâm Dật đứng dậy, tới đỡ Lục Bắc Thần, hai người cùng nhau đi về phía sân huấn luyện trong đại viện.
Diện tích sân huấn luyện cũng không lớn, quy hoạch có chút giống với lữ đoàn Trung Vệ.
Nó được chia thành mấy khu vực, phù hợp với các bộ môn huấn luyện khác nhau.
“Trước mặt có một đám người, đang làm cái gì vậy.” Lâm Dật thuận miệng hỏi.
“Đi qua nhìn một chút là biết.”
Nhìn thấy Lục Bắc Thần tới, người vây tại một chỗ tự động tản ra, đều ào ào cúi chào!
“Chào thủ trưởng!”
Lục Bắc Thần cười gật đầu, mang Lâm Dật đi tới đám người phía trước.
“Trình độ này rất được nha!”
Lâm Dật nhìn thấy ở giữa sân huấn luyện có một người đàn ông tóc ngắn khoảng ba mươi mấy tuổi, đang huấn luyện hạng mục nặng.
Trên thân cõng trang bị việt dã 39 kg, sau đó dùng hai ngón tay để nâng người lên.
Hơn nữa tốc độ cũng không chậm, vẻ mặt cũng vô cùng thoải mái.
Xung quanh còn có người tính toán, đã làm được hơn tám mươi cái.
Tại phương diện sức lực hẳn là đã vượt qua người bình thường, cho dù là những quân binh xung quanh này cũng không bằng.
Tỉ mỉ quan sát một chút, Lâm Dật cảm thấy, cho dù những người kia nắm giữ cách phát lực đan điền cũng chưa chắc có thể vượt qua anh ta tại phương diện này.
Là một người mạnh mẽ.
Đoán chừng người mà Lục Bắc Thần nói tới chính là anh ta.
Rất nhanh, 100 cái chống đẩy đã được hoàn thành.
Người đàn ông tóc ngắn vội vàng chạy tới bên lốp xe của một chiếc tải lớn, đem dây thừng trên cây quấn ngang hông của mình, sau đó chạy qua chạy lại.
Sân huấn luyện dài khoảng 50m, chạy 4 lần, tổng cộng là hai trăm mét.
Sau đó chính là chống đẩy một tay, nhìn thành tích mà chỉ biết than thở.
“Người này tên là Tùy Cường, là cháu trai của đồng đội tôi. Tôi đã từng nghe qua về cậu ấy, cảm thấy trình độ cũng không tệ lắm, cũng đến cấp D, thiên phú rất tốt, trình độ cũng rất cao.” Lục Bắc Thần nhìn Lâm Dật:
“Cảm thấy thế nào?”
“Khí lực thật lớn, nhưng sân bãi và thiết bị huấn luyện của các người còn kém lữ đoàn Trung Vệ một chút, quá không chuyên nghiệp, nhìn không được toàn diện.”
Tuy hạng mục huấn luyện thử của lữ đoàn Trung Vệ rất đơn giản, nhưng mỗi một hạng mục đều được xác định rõ ràng.
Không giống nơi này, huấn luyện cơ bản đều là sức chịu đựng và thể lực, cũng chỉ có vậy.
Mà những số liệu như này đương nhiên là không có sức thuyết phục.
“Bọn họ hôm nay mới đến Yến Kinh, liền gọi tôi đến đây, chuẩn bị để cho cậu xem một chút.” Lục Bắc Thần nói:
“Điều kiện huấn luyện đương nhiên là không thể so với lữ đoàn Trung Vệ được. Tôi chính là để cậu đánh giá một chút, nếu như có thể, thì đưa đến tổ một của các người.”
“Ngày mai sẽ là thời gian huấn luyện thử chính thức, đến lúc đó để anh ấy đến lữ đoàn Trung Vệ đi, như vậy thì sẽ ổn thỏa hơn.”
“Tiểu tử cậu a...” Lục Bắc Thần cười nói.
Lâm Dật cũng nở nụ cười, “Cháu có phải là không biết cách làm việc hay không?”
“Cậu cũng biết vậy sao.” Lục Bắc Thần nói: “Ngay cả mặt mũi của tôi mà cũng không cho, nhiều năm như vậy, cậu là người thứ hai đó.”
“Thật hay giả vậy? Cháu nghĩ rằng ngoài cháu ra thì sẽ không ai dám từ chối ngài đâu.”
Lục Bắc Thần cười cười, không nói chuyện, nhưng trong lòng lại oán thầm:
“Còn có thể là ai nữa, là cha cậu chứ ai.”
Ngay tại lúc hai người đang nói chuyện, một ông lão râu tóc bạc trắng, mang theo một người đàn ông trẻ tuổi đi tới từ phía xa.
“Lão Lục, đứa cháu trai này của tôi có được không.”
Tên của ông lão là Tùy Kế Châu, đến từ Tùy gia Tứ Xuyên, có thể coi là một đại gia tộc tại toàn bộ tỉnh Tứ Xuyên.
Mà ở trong đó, đương nhiên không thiếu được sự giúp đỡ của Lục Bắc Thần.
Người đàn ông trẻ tuổi đứng ở bên cạnh, tên là Tùy Tường, là cháu trai nhỏ của Tùy Kế Châu, em trai Tùy Cường, nhưng trình độ rất kém cỏi, còn không có tư cách bước vào cửa để tham gia huấn luyện.
“Tôi cảm thấy cũng được, nhưng tổ trưởng của bọn họ không hài lòng lắm, chuẩn bị để cậu ấy ngày mai đi tham gia huấn luyện thử, sau đó xem thành tích tổng hợp.”
“Tổ trưởng?”
Theo bản năng, hai người di chuyển ánh mắt qua phía Lâm Dật.
Cách ăn mặc của cậu không giống với những người khác, hơn nữa còn đứng ở bên cạnh Lục Bắc Thần.
Tổ trưởng trong miệng ông ấy hẳn là cậu ấy.
“Cậu ấy là tổ trưởng tổ một sao?” Tùy Kế Châu thử thăm dò.
Bởi vì lần tán gẫu trước đó, Lục Bắc Thần cũng đã nói, muốn để cho cháu của mình gia nhập vào tổ một.
Cho nên ông mới biết thân phận của Lâm Dật.
“Đúng, tổ trưởng tổ một, Lâm Dật.”
Nhìn thấy Lâm Dật, Tùy Tường cẩn thận đánh giá anh một lúc lâu.
Anh đã từng gặp qua hai tổ trưởng khác của lữ đoàn Trung Vệ, tuổi tác đều khoảng chừng ba mươi.
Nhưng người này có phải là quá trẻ rồi hay không?
Hình như là bằng tuổi với mình, sao có thể thành tổ trưởng tổ một rồi?
Chẳng lẽ là đi cửa sau?
Bối cảnh cũng không nhỏ.
Tùy Kế Châu chủ động đưa tay ra, Lâm Dật cũng vậy, bắt tay đơn giản một chút, xem như đã bắt chuyện qua.
“Lâm tổ trưởng, tôi muốn hỏi một chút, rốt cuộc là cậu không hài lòng về phương diện nào? Có thể nói với tôi một chút hay không.”
------
Dịch: MBMH Translate