Lưu Hồng trợn trắng mắt.
Rốt cuộc là mình đã tạo nghiệt gì mà cả ba thủ hạ đều không coi mình ra gì vậy.
“Được rồi, đứng nói nhảm nữa.” Lưu Hồng điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, nói:
“Cậu có bận gì tại Trung Hải không, cậu có giá như vậy, nếu như không mời thì cậu sẽ không qua đây đúng không.”
“Chuyện kia thật sự là không có, thật sự có việc mà.” Lâm Dật nói:
“Chiếc xe hoa quả kia của tôi vẫn còn dừng tại cửa khách sạn kìa, nếu như không bán kịp thì mấy ngày nữa sẽ bị thối nát.”
“Không phải chỉ là chút hoa quả sao, tổng cộng hết bao nhiêu, tôi mua toàn bộ. Tốt xấu gì cậu cũng là tổng giám đốc, sao có thể quan tâm đến mấy con số như lông gà vỏ tỏi này được.”
“Vậy thì tốt, tổng cộng có hơn một trăm ba mươi cân hoa quả, giá thị trường là 3000 tệ một cân. Chúng ta đều là người quen, tôi bán anh 2500, tổng cộng là 325000, bớt cho anh số lẻ, đưa tôi 300 ngàn là được rồi.”
“Cậu nói cái gì?! 2500 tệ một cân? Hoa quả của cậu làm bằng vàng đó à!”
“Tôi vẫn luôn bán giá này, cũng không có lừa anh, quét thẻ hay là tiền mặt? Chuyển khoản công chúng cũng được, công ty của chúng tôi có thể làm hóa đơn cho anh.”
“Ngạch... Chúng ta vẫn nên trò chuyện khác đi.”
“Sao anh lại sợ rồi, mới hơn 300 ngàn đã có thể khiến anh sợ rồi sao? Dù sao cũng là lãnh đạo của lữ đoàn Trung Vệ, cũng nên tham một chút về cho mình chứ. Nếu không thì có thể làm giả sổ sách, tôi sẽ gọi tài vụ của chúng tôi tới, cam đoan sẽ làm cẩn thận.”
“Tiểu tử cậu đừng nói mê sảng nữa, ở đây có Cameras, lát nữa sẽ có người tìm tôi nói chuyện đó.”
Lâm Dật cười ha ha một tiếng, cũng biết việc này rất nhạy cảm, liền không nói tiếp nữa.
“Các người xem thứ ở bên trong chưa? Có dùng được hay không?”
Đây thứ mà Lâm Dật quan tâm, nó sẽ thúc đẩy rất nhiều đối với sự phát triển của kỹ thuật sinh vật học trong nước.
So ra thì 2kg khoáng thạch kia có cũng được mà không có cũng không sao.
“Đương nhiên là có tác dụng rồi, nhưng nghiên cứu liên quan tới gen nguyên dịch lại không thể thực hiện được ở trong nước nữa, phía trên cũng không có ý định xâm nhập nghiên cứu về phương diện này, chuẩn bị dùng nó trong lĩnh vực khác.”
Lâm Dật gật gật đầu, việc này cũng nằm trong dự liệu của anh.
“Nói cũng đúng, loại đồ phản nhân đạo này xác thực không quá thích hợp với quốc gia chúng ta.”
“Nhưng mà lần này, phía trên không có ý định cho cậu công lao, để giống với công lao cấp hai trước đó, cậu có ý kiến gì không.”
“Không ý kiến, việc này là tôi xử lý không thỏa đáng, thế nào đều được.”
“Được, nếu trong lòng cậu không có suy nghĩ gì thì tôi cũng an tâm.” Lưu Hồng nói:
“Đúng rồi, có chuyện quên nói với cậu, buổi sáng bên phía Lục lão điện thoại tới, nói muốn gặp cậu một lần. Nếu như cậu không có việc gì thì bây giờ đến đó đi.”
“Lãnh đạo lớn như vậy muốn gặp tôi làm gì.”
Đối với chuyện gặp Lục Bắc Thần, Lâm Dật vẫn có chút mâu thuẫn.
Anh tới đây chính là muốn mò cá, sau đó làm rõ ràng chuyện của đảo Tilia.
Không muốn có quá nhiều liên quan.
Đột nhiên lại bị nhân vật lớn như vậy hẹn gặp, luôn cảm thấy đây không phải là chuyện gì tốt.
“Tôi đây cũng không biết, nhưng cậu đạt được hai công lao cấp hai liên tục, cho dù tìm cậu thì cũng là chuyện tốt.”
“Không đi có được không?”
“Cậu cảm thấy thế nào.”
“Còn có một xe hoa quả đang chờ tôi đi bán đây.”
"Cậu đúng là tên hỗn tử, lãnh đạo muốn gặp cậu, cậu còn ghét bỏ, chuyện này không phải là tốt hơn nhiều so với việc bán hoa quả sao.
Lâm Dật cũng biết, Lưu Hồng là vì tốt cho mình.
Nhưng tôi chính là bị ép, phải bán hoa quả để làm nhiệm vụ a!
“Được, được, được, lát nữa tôi sẽ qua, nói chuyện khác đi.”
“Cậu muốn nói chuyện gì, có cần tôi mang cậu lên phía trên không?”
“Đừng đùa nữa, tốt xấu gì tôi cũng là đại sư Ionia, không cần anh mang.”
“Đại sư một khu thì có ích lợi gì, nếu như cậu đến Tổ An thì không đến vài phút đã có thể biến cậu thành mồ côi.”
“Tôi là cô nhi mà, cha mẹ tôi đã sớm thăng thiên.”
“Tiểu tử cậu đúng thật là.” Lưu Hồng ngậm lấy điếu thuốc cười mắng: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Lần giao dịch này, năm người Eliza đều bị giết chết, bên phía công ty Hắc Kim tổn thất nặng nề, gần đây có chú ý động tĩnh của bọn họ không.”
"Tôi cũng đã lưu ý, tạm thời không có gì bất thường." Lưu Hồng nói:
“Hiện tại bọn họ đã tổn thất hai đại tướng, bọn họ cũng không dám làm gì bên ngoài cả, chỉ cần đề phòng trong bóng tối một chút là được.”
“Nhưng tổ 4 còn đang ở đảo Tilia.”
“Cậu không cần lo lắng cho đám biến thái tổ 4 kia, bình thường mà nói, người của công ty Hắc Kim còn không dám động đến người của tổ 4.”
Quả nhiên giống như những gì mình tưởng tượng...
Lâm Dật thì thầm trong lòng, tổ 4 mới là tổ có sức chiến đấu cao nhất của lữ đoàn Trung Vệ.
Nếu không chỉ dựa vào trình độ của Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt thì quả thực rất khó ăn được.
“Cậu bây giờ không cần quan tâm nhiều về công ty Hắc Kim nữa, thế cục ở nước ngoài đang rất loạn. Bọn họ nhiều lắm chỉ được xem là mức trung bình, bên phía tôi sẽ quan sát cẩn thận.”
Nói xong, Lưu Hồng nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, cậu sang bên Lục lão đi, nói không chừng tìm cậu là có việc gấp.”
“Được, tôi bây giờ sẽ qua đó.” Lâm Dật quay người đi ra ngoài, “Lát nữa anh nhớ gửi địa chỉ qua điện thoại cho tôi.”
“Mau đi đi, tôi sẽ gửi ngay bây giờ.”
Ra khỏi khu vực huấn luyện thử của lữ đoàn Trung Vệ, Lưu Hồng cũng vừa lúc gửi địa chỉ qua.
Lâm Dật bĩu môi, nói thầm trong lòng:
“Bộ Tổng tham mưu, đúng là trâu bò.”
Đi ra ngoài đón xe, hơn bốn mươi phút sau, Lâm Dật đến cửa của Bộ tổng tham mưu, đương nhiên là bị cảnh vệ ngăn lại.
Sau một phen câu thông, liền rất khách khí cho vào.
Dựa theo phương hướng mà cảnh vệ nói, Lâm Dật đi vào trong đại viện.
Nơi này mang đến cho người ta cảm giác như khu an ninh của Trung Hải.
Có thể nghe được tiếng huấn luyện từ nơi xa nương theo mà đến, còn có loại cảm giác trang nghiêm thần thánh.
Đi mười mấy phút, Lâm Dật đến tòa nhà trong cùng.
Thỉnh thoảng sẽ có người đi qua nơi này, nhưng bắt mắt nhất, là chiếc bàn vuông nhỏ cách đó không xa, phía trên bày một ấm trà đơn giản, bên cạnh có bếp lò nhỏ đang đun nước nóng.
Lục Bắc Thần cầm cây quạt, không ngừng quạt gió, quả thực hơi nóng.
Cách ăn mặc của ông vô cùng giản dị, giống như mấy lão nhân của Yến Kinh cũ, mặc bộ áo màu trắng, không ngừng quạt lửa.
“Tới tới tới, chờ cậu hơn nửa ngày rồi.”
Nhìn thấy Lâm Dật, Lục Bắc Thần vung tay lên, nở nụ cười hòa ái.
Lâm Dật bước nhanh tới, ngồi ở băng ghế nhỏ bên cạnh.
“Lục lão, tìm cháu có chuyện gì hay không?”
“Lời này là có ý gì, cậu là cấp dưới của tôi, chẳng lẽ tôi không thể tìm cậu sao?”
Lâm Dật cười ha ha một tiếng, “Cũng không phải vậy, chỉ là có chút được sủng ái mà lo sợ.”
“Thấy nụ cười này của cậu là biết cậu không quan tâm lắm.”
Lúc này, nước trên lò vừa sôi, Lục Bắc Thần chậm rãi lấy xuống, pha một ấm Đại Hồng Bào.
“Nếm thử đi, được lấy từ Đại Hồng Bào trên núi Vũ Di đó, uống một ngụm có thể đi một bước.”
“Nếu như thật sự uống, vậy thì người chống tham nhũng còn không phải sẽ tới tìm cháu sao.”
“Không sao cả, người đứng đầu chống tham nhũng là học trò của tôi.”
“Trâu bò.”
Lâm Dật bưng chén trà nhấp một ngụm, mọi người đều nói Đại Hồng Bào là loại trà ngon nhất.
Nhưng anh lại không nếm được chỗ nào tốt cả.
Theo thói quen, Lục Bắc Thần móc ra một gói thuốc lá, sau đó đưa cho Lâm Dật một điếu, anh liền theo thói quen khoát tay từ chối.
“Ngay cả thuốc của tôi mà cũng không nhận sao?”
------
Dịch: MBMH Translate