Thẩm Thục Nghi cười cười, không có trực tiếp trả lời Lâm Dật, mà là ngẩng đầu nhìn Tần Ánh Nguyệt một chút.
Giống như là nói, con trai của chị đúng làm một đại củ cải hoa tâm.
Nhưng Tần Ánh Nguyệt căn bản không có quan tâm, chỉ cúi đầu ăn cơm, giống như không thấy cái gì cả.
Lâm Dật nhìn hai người trước mặt, luôn cảm thấy bầu không khí có chút gì đó là lạ.
Mắt đi mày lại là đang làm cái gì đó?
Bữa cơm đơn giản kết thúc rất nhanh, ba người cũng đi xuống tầng dưới.
“Đồ vật cũng đã đưa đến, cơm cũng đã ăn xong, đi làm chuyện của con đi.” Đến trước cửa công ty, Thẩm Thục Nghi nói với Lâm Dật.
“Được, vậy con đi trước.”
Lâm Dật phất phất tay, sau đi về phía xe của mình.
Tần Ánh Nguyệt vẫn luôn đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn chăm chú vào Lâm Dật, thật lâu không muốn rời đi.
Nước mắt trong suốt lặng lẽ chảy xuống, đời này có thể cùng ăn cơm với nó dù chỉ có một lần, nhưng đối với bà mà nói đã là may mắn cực lớn rồi.
Thẩm Thục Nghi đưa một tờ giấy qua, “Người đều đi xa rồi, nhanh lau nước mắt đi, cũng không phải là sinh ly tử biệt, không phải là thường xuyên có thể nhìn thấy nó sao.”
“Nói như thế cũng không sai, nhưng sau này có thể có cơ hội như vậy nữa không thì cũng không chắc.” Tần Ánh Nguyệt cười lên, “Nhưng mà chị đã thấy đủ rồi.”
“Được rồi, đừng đa sầu đa cảm nữa, chúng ta dạo phố đi.”
Tần Ánh Nguyệt bị Thẩm Thục Nghi lôi đi, Lâm Dật cũng đi tới bên lề đường, chuẩn bắt xe.
Nhưng tại lúc này, Triệu Lôi đi tới từ phía sau.
“Xin chào, Lâm tổng.”
Nhìn thấy người nói chuyện là Triệu Lôi, Lâm Dật nở nụ cười.
“Không phải cảm thấy tôi là người đưa thức ăn ngoài sao? Hiện tại có còn muốn bao dưỡng tôi nữa không? Vừa lúc gần đây tôi cũng thiếu tiền, cô dự định một tháng cho tôi bao nhiêu đây?”
Gương mặt Triệu Lôi đỏ lên một chút.
“Lâm tổng ngài đừng chế giễu tôi nữa, mới rồi chỉ là hiểu lầm. Nếu như biết cậu là tổng giám đốc tập đoàn Lăng Vân thì có cho thêm mấy lá gan tôi cũng không dám nói như vậy.”
“Vậy cô tìm tôi có chuyện gì?”
Triệu Lôi điều chỉnh lại vẻ mặt, đưa bản kế hoạch của mình ra.
“Lâm tổng, tôi tự giới thiệu lại mình một chút, tôi là tổng giám đốc tập đoàn Hoa Tư, công ty của chúng tôi làm về lĩnh vực đóng gói Chip, thuộc về phần cuối của dây chuyền chất bán dẫn. Đây là bản kế hoạch đầu tư bỏ vốn của chúng tôi, hy vọng ngài có thể xem một chút.”
Sau khi nhận bản kế hoạch, Lâm Dật tiện tay lật một chút.
“Muốn bao nhiêu tiền?”
“Ngạch...”
Triệu Lôi có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Lâm Dật mới mở miệng mà đã hỏi vấn đề như vậy.
“Kế hoạch bỏ vốn đầu tư của chúng tôi là 3,8 tỷ, nhưng cụ thể muốn đầu tư bao nhiêu tiền thì phải xem Lâm tổng nghĩ thế nào về chuyện này.”
“3,8 tỷ, thả ra 14% cổ phần, tỉ lệ này cũng được.”
Lâm Dật trả bản kế hoạch trở về, “Cô đến tập đoàn tìm Kỳ Hiển Chiêu, nói là tôi đã đồng ý, để anh ấy đầu tư cho là được.”
“Hả? Thật sự muốn đầu tư cho chúng tôi? Không cần xem kỹ một chút hoặc là triển khai cuộc họp thảo luận một chút sao?”
“Cũng không phải là nhiều tiền, sang năm bớt chút tiền thưởng là được. Cô đi tìm Kỳ Hiển Chiêu bảo anh ấy đầu tư là được.”
Bớt chút tiền thưởng của nhân viên là được...
Nghe thấy Lâm Dật nói như vậy, Triệu Lôi cảm thấy cả người không tốt lắm.
Công ty lớn đúng là không giống nhau a.
3,8 tỷ đối với bọn họ mà nói tựa như là mưa bụi vậy?
“Được, được, được, cảm ơn Lâm tổng.” Triệu Lôi hưng phấn đến mức nói năng lộn xộn, “Tôi vừa mới thấy ngài phất tay, là muốn bắt xe sao?”
“Đúng, tôi đến bên này để bàn bạc chút chuyện riêng.”
“Xe của tôi đang ở bên cạnh, nếu như Lâm tổng không ghét bỏ thì để tôi lái xe đưa ngài đi.”
“Vậy cũng được, làm phiền cô rồi.”
“Phiền phức gì chứ, có thể chở Lâm tổng, tôi vui mừng còn không kịp đây.”
Lâm Dật lên xe của Triệu Lôi.
Một chiếc Maserati màu trắng, cùng kiểu với xe của Kỷ Khuynh Nhan, hơn một triệu cũng không tính là đắt.
Lâm Dật nói địa chỉ cho Triệu Lôi, cô lập tức mở định vị, chuẩn bị lái qua bên phía khu vực huấn luyện thử của lữ đoàn Trung Vệ Lữ.
“Lâm tổng, buổi tối có rảnh không?”
“Ừm? Cô đây là không bỏ được tà tâm, còn muốn bao dưỡng tôi sao?”
“Không, không, không có...”
Triệu Lôi vội vàng giải thích:
“Tôi không phải có ý đó, chỉ là đơn thuần muốn mời ngài một bữa cơm, để cảm ơn chuyện ngài đã đầu tư một con số lớn như thế cho chúng tôi.”
“Ừm, nếu như đơn thuần chỉ là ăn cơm thì tôi không đi được.”
Hả?
Còn muốn đến nơi không đơn thuần sao?!
Chuyện này cũng không phải là không thể được a.
“Vậy thì hiện tại tôi sẽ đặt một gian phòng?”
“Ngạch...”
Ngự tỷ đúng là rất tốt, tùy tiện cho cái tín hiệu liền biết mình muốn làm gì, không giấu diếm chút nào.
Cũng khó trách hiện tại đàn ông đều thích ngự tỷ và phụ nữ đã có chồng, người ta đúng là có ưu điểm a.
Giống như phụ nữ đều thích tra nam vậy.
Người ta bĩu môi, tra nam liền biết là muốn hôn.
Người ta vừa nhấc cánh tay, liền biết là muốn ôm một cái.
Không giống như là mấy tên thẳng nam kia, ngoại trừ kêu người ta uống nước nóng, thì chính là gọi baba.
“Hai ngày này có chút bận, chờ sau này có cơ hội lại nói sau.”
“Đa tạ Lâm tổng đã cho cơ hội, tôi sẽ đến bất cứ lúc nào.” Triệu Lôi vừa cười vừa nói.
Lái khoảng chừng mở nửa giờ, Triệu Lôi lái xe đến khu vực huấn luyện thử của lữ đoàn Trung Vệ.
Sau khi nói chuyện đơn giản vài câu, Lâm Dật liền xuống xe, đi tới văn phòng của Lưu Hồng.
“Tới rồi à, ngồi đi.”
Nhìn thấy Lâm Dật đến, Lưu Hồng liền nở nụ cười.
“Sao chỉ một mình tôi, Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt đâu?”
“Đang bận chuyện huấn luyện thử, nào có thời gian chạy tới đây.”
“Việc này còn cần hai người họ phụ trách sao?”
“Người ta là đang tìm kiếm thành viên cho tổ mình, nào Phật hệ giống như cậu, chuyện gì cũng đều mặc kệ.”
Lâm Dật hiểu rõ ý trong đó, giống như là các Trạng Nguyên đi thi đại học vậy.
Căn bản là không cần báo danh, người của Thanh Bắc sẽ gọi điện thoại từ sớm.
Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt cũng đang làm việc này, sẽ dành cho bọn họ những ưu đãi nhất định, nhưng nhất định phải gia nhập tổ của mình.
“Buổi huấn luyện thử bắt đầu khi nào? Cũng đã kéo dài rất lâu rồi?” Lâm Dật hỏi.
“Ngày mai sẽ bắt đầu.”
Lưu Hồng rút hai điếu thuốc ra, thuận tay cho Lâm Dật một điếu, nhưng bị Lâm Dật từ chối.
Ông lập tức tự mình đốt thuốc, nuốt mây nhả khói, nói:
“Cậu bây giờ là tổ trưởng tổ một, sau khi huấn luyện xong sẽ để cậu chọn trước.”
“Như vậy sẽ không tốt, còn có Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt nữa.”
“Không sao cả, việc này tôi quyết định, cậu nhớ để ý một chút, đừng cà lơ phất phơ.” Lưu Hồng nói:
“Biểu hiện tốt một chút, ít thì ba năm, nhiều thì năm năm, cậu liền có thể leo đến vị trí chủ nhiệm, tiền đồ trong tương lai sẽ vô cùng rộng lớn.”
“Ngắn nhất cũng phải ba năm a, thời gian có hơi dài? Có thể rút ngắn thời gian lại một chút hay không.”
“Có a, biện pháp duy nhất chính là tôi đột nhiên có chuyện ngoài ý muốn, lữ đoàn Trung Vệ không có người để dùng, sẽ kéo cậu vào để chống đỡ.”
Lâm Dật sờ cằm, vẻ mặt nghiêm túc.
“Biện pháp này rất tốt.”
“Thao, nếu như ngày nào đó tôi mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì nhất định là do cậu sai người làm.”
“Ha ha... Đừng nói như vậy chứ, có lẽ thọ mệnh chỉ có như vậy.” Lâm Dật an ủi:
“Gần đây đừng quá mệt mỏi, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn uống chút gì thì uống cái đó, nếu trong nhà có thế chấp hay là trả góp thì tôi sẽ trả giúp ngài, bảo đảm sẽ để cho ngài ra đi rõ ràng, không lưu lại tiếc nuối.”
“Mụ nội nó, súng của tôi đâu.”
------
Dịch: MBMH Translate