Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1278 - Chương 1276. Đả Kích Liên Tục

Chương 1276. Đả Kích Liên Tục
Chương 1276. Đả Kích Liên Tục

Tùy Cường hoạt động xương cốt một chút.

“Đây chính là do cậu nói đó, tôi cũng không khách sáo với cậu nữa, so thế nào cậu nói đi.”

“Hạng mục đầu tiên là so nhanh nhẹn.”

Lâm Dật nhìn xung quanh một lần, “Các người ở đây có súng không?”

“Súng đều ở trong kho trang bị, hôm nay không có nhiệm vụ bắn đạn thật cho nên chúng tôi không có mang ra.” Một tiểu đội trưởng da mặt ngăm đen lên tiếng.

“Có thể lấy ra hai khẩu cho chúng tôi mượn dùng không?”

Tiểu đội trưởng nhìn thoáng qua về phía Lục Bắc Thần, người kia liền gật gật đầu.

“Cậu chờ một lát, tôi sẽ đi lấy ngay bây giờ.”

Đội trưởng chạy ra ngoài lấy súng cho Lâm Dật.

Tất cả mọi người đều chờ tại chỗ, xem náo nhiệt.

Cũng không biết Lâm Dật muốn lấy súng để làm gì.

“Các người nói xem, trong hai người bọn họ ai có thể thắng?”

“Chuyện này không dễ nói lắm, nhưng tôi cảm thấy, hẳn là người tên là Lâm Dật kia. Cậu ta gầy hơn nhiều so với Tùy Cường, hẳn là sẽ nhanh nhẹn hơn không ít.”

“Nhưng anh cũng đã xem Tùy Cường huấn luyện thử, đừng thấy khổ người của anh ta lớn, nhưng xét về tính nhanh nhẹn thì hình như cũng không kém, vô cùng mạnh.”

“Anh nói cũng đúng, cụ thể ai thua ai thắng đúng thật là khó mà nói, có điều cậu ta đánh cược đúng thật có hơi lớn. Thua một hạng mục liền nhường lại vị trí tổ trưởng, cũng quá tự tin rồi.”

“Tuy không biết bọn họ là đơn vị nào, nhưng quyền lực cũng không nhỏ, mà dám nói như vậy, đúng là vô cùng tự tin a.”

“Nhưng tôi có chút tò mò, không biết cậu ta muốn dùng súng làm gì.”

“Đừng có gấp, đội trưởng lập tức sẽ trở về, đợi lát nữa là biết ngay thôi mà.”

Không đến vài phút, đội trưởng da ngăm cầm hai cây súng chạy trở lại, đứng ở trước mặt Lục Bắc Thần.

“Đem súng cho cậu ấy đi.”

“Không cần đưa cho tôi.” Lâm Dật nói:

“Anh tìm một người dùng súng tốt, hai người cầm súng là được.”

Tên đội trưởng không hiểu cho lắm, nhưng vẫn làm theo lời của Lâm Dật.

Lại tìm một người đi ra, hai người cùng nhau cầm súng.

Lâm Dật nháy mắt ra hiệu cho Tùy Cường, người kia lập tức liền hiểu, hai người cùng nhau đi ra phía xa, ước chừng cách đó mười mét.

Tuy không biết Lâm Dật muốn làm cái gì, nhưng Tùy Cường lại rất tự tin đối với cuộc tỷ thí này.

Sau khi hai người đứng vững, Lâm Dật chỉ vào đầu của mình, nói với tên đội trưởng da ngăm:

“Hai người cũng chuẩn bị một chút, lát nữa sẽ nổ súng về phía này.”

“Hả?!”

Lời này vừa dứt đã khiến cho toàn trường xôn xao.

Không người nào hiểu ý của Lâm Dật cả.

“Tiểu tử cậu muốn làm gì?”

“Tránh đạn a.” Lâm Dật nói:

“Khảo nghiệm như vậy thì hiệu quả sẽ tương đối tốt.”

Tất cả mọi người đều choáng váng, ba người của Tùy gia cũng giống như vậy.

Đây nào phải là khảo nghiệm sự nhanh nhẹn, quá liều mạng rồi!

Tùy Kế Châu và Tùy Tường liếc nhau một cái.

Trong mắt lộ ra nồng đậm kinh ngạc.

Phương thức khảo nghiệm khiến cho bọn họ có chút bất ngờ, cũng cảm nhận được một chút hoảng sợ, thậm chí là áp lực.

Hoàn toàn không nghĩ tới người của lữ đoàn Trung Vệ sẽ chơi ác như vậy, quả thực chính là cố tìm đường sống trong chỗ chết.

“Hồ nháo!”

Lục Bắc Thần nói:

“Nào có khảo nghiệm nào như thế, đây không phải là đang đem mạng nhỏ ra đùa giỡn sao!”

“Nơi kia của chúng ta căn bản cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, chết người chính là chuyện thường ngày. Nếu như ngay cả cái này mà cũng không dám so, đợi đến lúc thi hành nhiệm vụ, còn không phải sẽ sợ tè ra quần sao?”

“Vậy cũng không được.” Lục Bắc Thần nói với tên đội trưởng kia:

“Trở về đổi thành hai thanh súng diễn tập và đạn màu.”

“Đã biết, thủ trưởng.”

Tùy Cường kinh hãi đến chảy mồ hôi lạnh.

Anh thừa nhận, vào thời khắc ấy mình đã sợ hãi!

Nhưng lúc này Lục Bắc Thần, cũng lộ ra nụ cười hài lòng.

Cậu ấy dám làm như vậy, đương nhiên là đã nắm chắc.

Dũng khí đối mặt với cái chết này, thật sự là có phong thái năm đó của Lâm Cảnh Chiến.

Quả nhiên là không nhìn lầm.

Không bao lâu sau, lớp trưởng lại đổi hai cây súng khác.

“Được rồi, hiện tại đã có thể bắt đầu.” Lục Bắc Thần nói.

Lâm Dật bĩu môi, “Tuy không có nguy hiểm, nhưng không kích thích chút nào hết.”

Tùy Cường khẩn trương đến mức không dám nói gì nữa.

Tuy đã đổi thành súng diễn tập và đạn sơn, nhưng chỉ tránh được việc nguy hiểm đến tính mạng, tốc độ đạn ra khỏi nòng vẫn là vô cùng nhanh.

Anh ta cũng không biết mình có thể tránh khỏi hay không, cũng không có bất kỳ chút lòng tin nào.

“Các người đều đã chuẩn bị xong chưa.” Đội trưởng đứng cách mười mét lên tiếng.

“Đã chuẩn bị xong, anh có thể nổ súng bất cứ lúc nào, không cần phải nhắc nhở.”

“Được.”

Đội trưởng da ngăm và một người khác đều đặt súng tại trên bờ vai, nhắm ngay vào Lâm Dật và Tùy Cường.

Về phần lúc nào sẽ nổ súng, cũng không có ai biết, mà đây cũng điều quan trọng của trận đấu này!

Ầm!

Đội trưởng da ngăm bất ngờ nổ súng.

Cũng đúng vào lúc này, Lâm Dật dịch sang bên phải một bước, cách vị trí ban đầu khoảng nửa mét.

Đạn sơn gào thét lướt qua hai má của cậu, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng phá gió mà đến.

“Trời ạ, thật sự là đã tránh khỏi!”

Tình cảnh này đã khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy choáng.

Tuy tốc độ của đạn sơn còn kém với đạn thật nhưng cũng không chậm hơn bao nhiêu.

Cậu ta vậy mà lại có thể dễ dàng tránh khỏi, cũng quá linh hoạt rồi!

Ầm!

Cùng lúc đó, một người khác bóp cò súng!

Tùy Cường vừa muốn phản ứng, lại phát hiện đạn sơn đã rơi xuống trên đầu của mình, bốc lên từng trận khói bụi màu đỏ.

Tùy Cường hoảng sợ một trận, nếu như đây là đạn thật thì mình đã chết!

Nói cách khác, mình đã thua!

Tùy Kế Châu và Tùy Tường trợn mắt há hốc mồm, bị kinh hãi hơn nửa ngày đều không nói nên lời.

Nhưng đó là đạn a!

Cậu ta sao có thể tránh thoát được!

Lục Bắc Thần mặt không biểu tình, nhớ đến tình cảnh vừa nãy, dường như hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

“Cậu, cậu làm như thế nào...” Tùy Cường khẩn trương nói:

“Tốc độ của cậu không có khả năng nhanh hơn đạn được.”

Tùy Cường cũng không phải là không phục, bởi vì anh biết rõ cho dù mình nắm giữ phương thức phát lực đan điền cũng không có khả năng tránh khỏi viên đạn, dù là cấp A hay cấp B đều không thể làm được!

Mà cậu ta thì lại càng không có thể!

“Đó là đương nhiên, tôi cũng không phải siêu nhân, sao có thể tránh được đạn chứ.”

“Vậy, vậy cậu đã làm như thế nào?”

“Trước khi anh ta bóp cò, tôi đã kịp phản ứng trước.”

Tùy Cường cảm thấy không hiểu, “Là có ý gì?”

“Có thể đoán được một người có ý định nổ súng hay không từ biểu cảm trên mặt người đó, sau đó lại quan sát ngón tay bóp cò, phản ứng trước nửa giây hoặc là một giây, như vậy liền có thể tránh thoát đạn.”

Lời của Lâm Dật khiến cho mọi người đều chấn động theo.

Giống như mở ra một cánh cửa đến thế giới mới, không ngờ nơi này lại có nhiều môn đạo như vậy.

Đây không chỉ là khảo nghiệm tính linh hoạt mà còn là khảo nghiệm đối với tâm lý!

Quá mạnh!

“Trận này tôi thua tâm phục khẩu phục.” Tùy Cường nói.

Anh chỉ đơn thuần coi rằng chỉ cần tốc độ đủ nhanh, chính là tính nhanh nhẹn cao, không nghĩ tới trong đây vẫn còn có những môn đạo khác. Mình thua như này cũng không có gì mà phải oán niệm cả!

“Anh thừa nhận là được.”

“Tuy trận này tôi thua, nhưng trận khảo nghiệm tiếp theo, ai thua ai thắng thì không nói trước được đâu!”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1276.
Bình Luận (0)
Comment