“Tự tin như vậy sao?”
“Tôi tự nhận là tính nhanh nhẹn của mình không tệ, nhưng so với lực lượng của tôi thì cũng chỉ có thể coi là khuyết điểm.” Tùy Cường nói:
“Trình độ của hai chúng ta không khác nhau lắm, lần này tôi sẽ không thua cậu nữa. Cậu nói luật thi đấu đi.”
“Ừm...”
Lâm Dật lẩm bẩm một câu, “Trước đừng có gấp, để tôi xem có thứ gì tiện dùng hay không.”
Lâm Dật nhìn khắp bốn phía, bỗng thấy cách đó không xa có một chiếc xe bọc thép huấn luyện dùng để truyền tin.
Lâm Dật liếc mắt một cái, bởi vì đây là mô hình cũ dùng để huấn luyện, cộng với việc đã tháo dỡ một số trang bị không cần thiết. Tổng trọng lượng rơi vào khoảng 6 tấn, lấy nó làm khảo nghiệm là chuyện không thành vấn đề.
“Lấy nó đi.”
Đám người thấy Lâm Dật đi về chiếc xe bọc thép dùng để huấn luyện kia.
Mọi người đều đoán được, phân đoạn khảo nghiệm lực lượng này có thể sẽ dùng đến chiếc xe bọc thép kia, nhưng lại không biết cậu ta sẽ dùng nó để làm gì.
Dưới cái nhìn của mọi người, Lâm Dật đi tới phía trước xe bọc thép.
Anh hoạt động cổ tay một chút, sau đó ngồi xổm xuống,
Đem xe bọc thép!
Nâng lên!
“Trời ạ..!”
Một màn này khiến cho người ở chỗ này đều cảm thấy chấn động không gì sánh nổi.
Thậm chí là cảm thấy thật không thể tin nổi!
Mặc dù là xe bọc thép dùng để huấn luyện, nhưng tổng trọng lượng đã đạt đến 6 - 7 tấn, tương đương với trọng lượng của ba chiếc xe việt dã!
Cậu ta vậy mà lại dùng tay không giơ lên!
Đây là lực lượng kinh khủng gì vậy?
Thấy cảnh này, Tùy Cường khẽ nhíu mày.
Chuyện như vậy mình cũng có thể làm được, nhưng sợ rằng là sẽ phải cố hết sức.
Mà sự cường hãn của Lâm Dật đã khiến anh ta thấy được sự khủng bố thật sự của lữ đoàn Trung Vệ.
Một người với vóc dáng gầy yếu như này vậy mà có thể di chuyển một chiếc xe bọc thép hơn 6 tấn.
Hình ảnh như vậy, đã khủng bố đến mức không có cách nào để hình dung!
“Con cảm thấy mình có thể không.” Tùy Kế Châu thấp giọng hỏi.
Từ biểu lộ trên khuôn mặt của ông liền có thể đoán được, chiêu này của Lâm Dật đã khiến cho ông bất ngờ.
“Có thể, vấn đề không lớn.” Tùy Cường nói .
“Có lời này của còn thì ông an tâm rồi.”
Ngay tại lúc Tùy Kế Châu đang thở phào, chuyện khiến cho tất cả mọi người càng sợ hãi hơn đã xảy ra!
Sau khi Lâm Dật nâng chiếc xe bọc thép kia lên, cũng không có để xuống!
Mà chính là chui xuống phía dưới bánh xe, chậm rãi khom người!
Sau đó mang nó trên lưng của mình!
Thực hiện bảy cái squat!
Mơ hồ!
Một màn này còn rung động hơn nhiều so với việc Lâm Dật tránh thoát viên đạn, còn khiến người ta phải kinh thán!
Ngay cả kiến thức rộng rãi như Lục Bắc Thần, đều sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại được.
Tiểu tử này ăn gì mà lớn vậy?
Lại có khí lực lớn như thế!
Cho dù xung quanh đang vây trên trăm người, nhưng lại không phát ra bất kỳ tiếng động nào, đều nghẹn họng nhìn trân trối Lâm Dật.
Cảm thấy thế giới quan của bản thân mình như muốn sụp đổ.
Nâng xe bọc thép lên còn có thể tiếp nhận, nhưng cậu ta vậy mà lại cõng nó thực hiện bảy cái squat, chuyện này có chút quá mức a!
Sau khi squat xong, Lâm Dật chui ra từ dưới xe bọc thép, rồi đặt xe trở lại chỗ cũ.
“Bảy cái chính là cực hạn của tôi, nếu như anh có thể làm được bảy cái trở lên thì trận này coi như là anh thắng.”
Ba người Tùy gia kinh ngạc không có phản ứng, hơn nửa ngày đều nói không nên lời.
Bọn họ vốn tưởng rằng, Lâm Dật là muốn thông qua việc nhấc xe bọc thép để so xem sức lực của người nào lớn hơn.
Không nghĩ tới cậu ta vậy mà lại cõng xe giáp để squat!
Đây con mẹ nó đúng là quá mức a!
Trên thực tế, Lâm Dật có thể có sức lực lớn như vậy không có liên quan gì đến lực chiến đấu của bản thân.
Là bởi vì những phần thưởng khác của hệ thống mới tạo thành kết quả như vậy.
“Ông, ông nội, còn, còn cần đấu nữa sao?” Tùy Tường hỏi.
“Chuyện, chuyện này hỏi đại ca con đi.”
“Không, không thể đấu được, tôi nhận thua.”
“Nếu như anh đã nhận thua thì việc này cũng dễ làm hơn nhiều. Buổi huấn luyện thử chính thức sẽ bắt đầu vào tám giờ sáng ngày mai. Nếu như anh muốn đến thì tham gia đúng giờ, không muốn đi thì có thể lui ra, làm thế nào thì tự anh quyết định đi.”
“Được, tôi sẽ đến đúng giờ!”
Thấy Lâm Dật làm cho Tùy Cường tâm phục khẩu phục, tâm trạng của Lục Bắc Thần đương nhiên là rất tốt.
“Thế nào, hiện tại hẳn là không có vấn đề gì nữa đi?”
“Phục, vẫn là ông lợi hại. Ông tìm tiểu tử này từ đâu vậy, đây cũng quá biến thái rồi. Nơi kia của các người quả thật không phải là nơi cho người.” Tùy Kế Châu nói.
“Nếu như không có bản lĩnh, sao có thể được tôi bổ nhiệm làm tổ trưởng tổ một được.” Lục Bắc Thần cười ha hả nói:
“Nhưng cháu trai của ông không tệ, có tư chất, sau này cố gắng thêm nhất định sẽ có thành quả.”
“Vậy chuyện ngày hôm nay dừng ở đây vậy.” Tùy Kế Châu nhìn Lâm Dật rồi nói: “Chúng ta ngày mai gặp lại.”
“Được.”
Sau khi lên tiếng chào hỏi, Lâm Dật đưa mắt nhìn mấy người rời đi, còn anh và Lục Bắc Thần cũng không ở lại chỗ này lâu, chuẩn bị trở về tiếp tục uống trà.
Trở về chỗ cũ, Lâm Dật thêm nước vào trong ấm trà.
“Cậu cảm thấy người này thế nào?” Lục Bắc Thần hỏi:
“Có chơi có chịu, phẩm hạnh cũng không tệ lắm.”
“Đủ để tiến vào lữ đoàn Trung Vệ, nhưng cháu luôn cảm thấy, dạng người như anh ta không quá thông minh cho lắm.”
“Là do cậu quá thông minh rồi, cho nên thấy ai cũng đều không thông minh.” Lục Bắc Thần vừa cười vừa nói:
“Đợi đến lúc huấn luyện thử, cậu có thể sẽ phát hiện rất nhiều người thậm chí còn không bằng cậu ta đâu.”
“Ngạch...” Lâm Dật nhấp một miếng trà, “Ngài nói cũng có lý.”
Lâm Dật lại không cảm thấy đây là nguyên nhân của mình, có thể là do trong thời gian dài, người mà mình tiếp xúc đều là Nhân Trung Long Phượng.
Kỷ Khuynh Nhan, Thẩm Thục Nghi, Lương Nhược Hư, Mitsui Paint, Mitsui Yushi, cho dù là Kỳ Hiển Chiêu hay là Hà Viện Viện, đều là những điểm sáng.
Cho nên tiêu chuẩn lại biến thành khác khi nhìn những người bình thường này.
“Tôi không tham gia vào chuyện của tổ một các người, cụ thể có muốn hay không thì sẽ do cậu quyết định.” Lục Bắc Thần nói:
“Nhưng tôi rất hy vọng đối với tổ một, cậu nhớ chọn cho tốt, đừng khiến cho tôi như xe bị tuột xích.”
“Lữ đoàn Trung Vệ không phải còn có tổ 4 sao, còn cần bồi dưỡng thêm đội ngũ như này sao?”
“Đương nhiên, nhiệm vụ trong tương lai sẽ càng ngày càng nặng nề, chỉ có tổ 4 gánh vác nhiệm vụ khó khăn nhất thì còn có chút không đủ.” Lục Bắc Thần nói:
“Mà chiến thuật của bọn họ thuộc hệ tư tưởng đều đã lạc hậu. Nếu như còn dùng kiểu tư tưởng cũ đi chỉ huy chiến tranh hiện đại thì sớm muộn gì cũng có một ngày bị người ăn hết. Cho nên tôi muốn thành lập một đội ngũ mới, chọn tới chọn lui cũng chỉ có cậu là phù hợp để làm chuyện này, những người khác đều quá bảo thủ.”
Lâm Dật chuyển động chén trà trong tay, trầm tư vài giây đồng hồ sau đó nói:
“Hi vọng càng lớn thì thất vọng lại càng lớn. Cháu không có tình cảm yêu nước lớn như vậy, cũng không giác ngộ tư tưởng xả thân. Ngài đặt trọng trách nặng như vậy lên trên người cháu, khiến cháu cũng không biết nên đáp lại thế nào.”
Lâm Dật vừa nói chuyện vừa nhìn Lục Bắc Thần.
Phát hiện ông ấy đang cười, mà lại nụ cười có chút ý vị sâu xa.
“Tôi hiểu ý của cậu, cho nên tôi cũng không mong cậu có thể hy sinh vì lữ đoàn Trung Vệ, chỉ cần cậu có thể đem tư tưởng của cậu truyền đạt cho người phía dưới, tạo thành thói quen mới là được. Cậu chỉ cần làm được những thứ như này là đủ rồi.”
------
Dịch: MBMH Translate