Thông qua Lâm Cảnh Chiến, Lục Bắc Thần đại khái có thể đoán được tính cách của Lâm Dật.
Bọn họ đều là người không thích bị trói buộc, cho dù mình hiểu rõ là sẽ không hạn chế bọn họ, nhưng cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Cho nên biện pháp tốt nhất, chính là mặc kệ tất cả, thích làm cái gì thì làm cái đó.
Chỉ cần có thể có một chút cống hiến, phía bên mình cũng đã kiếm lời rồi.
“Ngài nói như vậy khiến cho cháu có chút xấu hổ.”
Lâm Dật có thể cảm nhận được ý tốt trong lời nói của Lục Bắc Thần, điều này cũng làm cho cậu có chút ngượng ngùng.
Dù sao, mình cũng là một kẻ thu lợi.
“Không có gì phải ngượng ngùng cả, lữ đoàn Trung Vệ vốn chính là một nơi tự do, không cần thiết phải hạn chế các người.”
“Vậy được rồi.” Lâm Dật rót cho Lục Bắc Thần một chén trà, nói:
“Chuyện sau này khó nói, nhưng trong tương lai ngắn thì sẽ không có ý nghĩ khác. Chuyện liên quan tới tổ một, cháu có bao nhiêu năng lực thì sẽ giúp bấy nhiêu. Về phần sau đó sẽ thành cái dạng gì, cháu sẽ không chịu trách nhiệm.”
“Ha ha... Có lời này của cậu thì tôi an tâm rồi.” Lục Bắc Thần cười nói:
“Mới đầu nghe Lưu Hồng nói, cậu còn không nguyện ý, tôi còn đang suy nghĩ cậu là không muốn nguyện ý tiếp nhận lữ đoàn Trung Vệ.”
“Cũng không phải, chủ yếu là hoa quả trong lều lớn đều đã chín, cháu còn đang vội bán.” Lâm Dật nói:
“Nhưng mà cháu đã đưa nó đến Yến Kinh rồi, nếu như bán không được thì cháu còn phải kéo trở về.”
“Tiểu tử cậu thật đúng là...” Lục Bắc Thần cười nói:
“Tôi vẫn là lần đầu nhìn thấy phú ông trăm tỷ đi bán hoa quả đó. Nhưng mà Yến Kinh cũng không kém Trung Hải, đầu óc của cháu còn linh hoạt như vậy, nếu muốn bán hoa quả thì hẳn là không thành vấn đề.”
“Cũng không thể nói như vậy, cháu bán 3000 tệ một cân, vẫn không nhất định là có thể bán được.”
“Hả? Bán 3000 tệ một cân hoa quả sao? Làm bằng vàng à? Bộ công thương bên kia còn chưa tìm cậu sao?”
Lục Bắc Thần cảm thấy ngoài ý muốn, cho dù bọn họ có ăn những hoa quả đặc biệt, đều không có cái giá này.
“Đây là ngày khai trương đầu tiên của cháu.” Lâm Dật nói:
“Nhưng Trung Hải là địa bàn của cháu, người trong ban ngành liên quan đến, cháu chỉ cần đưa mặt ra là được. Nhưng bên Yến Kinh lại không được, thật sự có nguy cơ bị bắt, cho nên cháu mới không muốn tới đây.”
“Bán đắt như vậy, không tìm đến cậu mới là lạ.” Lục Bắc Thần cười nói:
“Nhưng có tôi ở đây, cứ yên tâm to gan mà bán, tôi bảo kê cho cậu.”
Lâm Dật cười hắc hắc, “Có lời này của ngài là được rồi.”
“Chờ lát nữa tôi sẽ cho người liên hệ với cậu, không cần lo lắng về việc này.”
“Được.”
“Được rồi, hôm nay chỉ tới đây thôi, tôi trở về ngủ một giấc.”
“Cháu đưa ngài trở về.”
Lâm Dật đứng dậy, đỡ Lục Bắc Thần, đưa ông về nhà.
Mở cửa cho bọn họ là vợ của Lục Bắc Thần, Tống Ngọc Trân.
“Vị này là...”
Nhìn thấy Lâm Dật, Tống Ngọc Trân cảm thấy có chút lạ lẫm, mặc đồ này không quá giống với nhân viên cảnh vệ của ông.
“Lâm Dật, hai chúng tôi vừa mới hàn huyên một hồi.”
“Cậu ấy chính là Lâm Dật sao.”
Sau khi biết thân phận của Lâm Dật, vẻ mặt của Tống Ngọc Trân hiền hòa đi không ít, trong ánh mắt tràn đầy thưởng thức.
“Mau vào ngồi một chút, bà đi mua một chút đồ ăn, buổi tối ở lại ăn đi.”
Sự nhiệt tình của Tống Ngọc Trân hoàn toàn vượt khỏi dự kiến của Lâm Dật.
Hơn nữa trong ánh mắt đều là yêu thương, Lâm Dật có chút không có thể hiểu được.
Tống Ngọc Trân như vậy cũng là bởi vì quan hệ với cha mẹ của cậu.
Hơn nữa lúc trưa, Tần Ánh Nguyệt có gọi điện thoại tới cho mình, nói là đã trở lại Yến kinh, ngày mai sẽ đến làm khách.
Cho nên Tống Ngọc Trân vô cùng ưa thích Lâm Dật.
“Cháu không ăn cơm đâu, buổi chiều vẫn còn có chuyện nên phải đi trước.”
“Nếu như cháu có việc thì bà cũng không giữ, chờ lúc không có chuyện thì nhớ tới chơi.”
“Được.”
Sau khi khách sáo chào hỏi, Lâm Dật liền rời đi, nhưng vẫn có chút buồn bực.
Không quen không biết, sai lại khách sáo với mình như vậy chứ?
Hoàn toàn không phải lời khách sáo, là thật sự muốn giữ mình lại ăn cơm.
Chuyện này có chút khó hiểu.
Lâm Dật lắc lắc đầu, chuyện nghĩ không hiểu thì không cần lãng phí tế bào não, dù sao cũng không phải là chuyện gì xấu.
Sau khi về tới khách sạn, Lâm Dật nhìn hoa quả trên xe một chút, trạng thái đều rất không tệ, không nát, vấn đề không lớn.
Chuyện tiếp theo là nghiên cứu xem nên đi đâu để bán hoa quả.
Mình không quen thuộc Yến Kinh, nơi duy nhất từng đi qua chính là đường Vương Phủ Tỉnh.
Hơn nữa ở đó còn có không ít kẻ có tiền, đi đến đó cũng rất phù hợp.
Reng reng reng _ _
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Dật vang lên, là một số lạ.
“Xin chào, xin hỏi đây là Lâm tổ trưởng sao?”
Lâm tổ trưởng?
Lâm Dật lẩm bẩm một câu, người xưng hô như vậy với mình, đoán chừng là nhân sĩ nội bộ.
“Là tôi.”
“Trước tự giới thiệu mình một chút, tôi là Trương Bảo Điền, là nhân viên bảo vệ của Lục lão tiên sinh, thủ trưởng nói ngài có chút hoa quả muốn bán, để tôi qua giúp đỡ, bên phía ngài có cần tôi làm gì không.”
“Ừm...”
Lâm Dật nghĩ một lát, “Tôi muốn đến đường Vương Phủ Tỉnh, thế nhưng ở đó hình như không cho bày quầy bán hàng, có thể sắp xếp một quầy hàng giúp tôi được không?”
“Chuyện này không thành vấn đề.” Trương Bảo Điền nói:
“Hai chúng ta thêm Wechat đi, hiện tại tôi sẽ giúp anh đi sắp xếp. Anh đến đường Vương Phủ Tỉnh trước, chờ sau khi sắp xếp xong xuôi, tôi sẽ gửi định vị qua cho anh.”
“Được, làm phiền rồi.”
“Đều là chuyện nên làm.”
Nói xong chuyện chính, Lâm Dật cúp điện thoại.
Rất nhanh, lời mời kết bạn của đối phương đã được gửi tới, sau khi đồng ý, anh liền lái xe đến Vương Phủ Tỉnh.
Lúc sắp chạy đến nơi, trên điện thoại di động nhận được một điểm định vị. Lâm Dật lái xe theo địa chỉ trên đó, phát hiện đó là khu vực phồn hoa nhất tại Vương Phủ Tỉnh.
Mà bên lề đường, có một chiếc xe quân đội SUV màu xanh đang đỗ, bên cạnh là một người mặc thường phục đang đứng.
“Anh là Trương Bảo Điền?” Sau khi xuống xe, Lâm Dật hỏi.
“Đúng vậy!”
Trương Bảo Điền chào một cái, “Tôi đã hỏi thăm một chút, đây đã được coi như là chỗ tốt nhất trên đường Vương Phủ Tỉnh, có lượng người tới lui nhiều nhất, bán đồ ở đây hẳn là không sai được.”
“Được, cảm ơn.”
Lâm Dật quay người, đến trên xe lấy xuống một bao hoa quả, lại lấy dưa hấu ra, đưa đến trên tay Trương Bảo Điền.
“Đều là đồ không có thuốc trừ sâu, lấy về mà ăn.”
“Lâm tổ trưởng, cái này thế nhưng là không được, tôi không thể lấy đồ của anh được.”
“Không sao cả, cứ yên tâm mà ăn, không ai dám quản anh, nếu xảy ra chuyện thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Trương Bảo Điền cười chất phác một tiếng, cũng không khách sáo với Lâm Dật nữa.
Nếu như cứ từ chối thì lại lộ vẻ làm kiêu.
“Vậy tôi đi trước đây, có việc thì cậu cứ gọi điện thoại cho tôi.”
“Được.”
Sau khi bàn giao vài câu với Lâm Dật, Trương Bảo Điền liền lái xe rời đi.
Nhưng anh lại không thật sự đi xa, mà lái xe đến trong một ngõ hẻm.
Bởi vì thủ trưởng đã bàn giao, có thể sẽ xảy ra vấn đề bất cứ lúc nào, mình cần ở lại đây để giúp đỡ anh ấy xử lý.
Nhưng Lâm Dật lại không biết rõ chuyện này.
Sau khi đỗ xe, Lâm Dật chuyển hoa quả trên xe xuống dưới, chính thức buôn bán.
Sự xuất hiện của Lâm Dật lập tức khiến cho đường Vương Phủ Tỉnh trở nên xôn xao.
“Anh chàng đẹp trai như vậy mà lại đi bán hoa quả? Không phải là mánh khóe quảng cáo của mấy người nổi tiếng trên mạng đó chứ?”
------
Dịch: MBMH Translate