Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 128 - Chương 126. Trâu Bò, Lại Còn Muốn Dùng Chút Thủ Đoạn?

Chương 126. Trâu Bò, Lại Còn Muốn Dùng Chút Thủ Đoạn?
Chương 126. Trâu Bò, Lại Còn Muốn Dùng Chút Thủ Đoạn?

"Lại là công ty của Tần Hán!"

Biết được tin tức này, Tống Giai có chút đứng ngồi không yên.

Là một dân mạng lâu năm, cô tương đối hiểu biết về Tần Hán.

Bằng không, khi anh ta khai trương quán thịt nướng, cô đã không hứng thú bừng bừng đi ủng hộ như vậy.

Cho nên cô biết rõ sự lợi hại của Tần Hán.

Gia tộc lớn như nhà họ Tần căn bản không phải thứ mà những người dân thường như cô có thể chống lại.

Nếu như làm không cẩn thận, chuyện này thật sự sẽ không thể kết thúc nhanh chóng, không thể lấy về công bằng.

Còn chuyện Lâm Dật nói có thể đánh gãy hai tay người ta chắc cũng chỉ là nói mà thôi, không thể nào làm được.

"Chúng tôi biết rồi, cảm ơn Cục trưởng Triệu chỉ điểm."

Triệu Ngọc Lâm gật gù:

"Điều nên nói, tôi đã nói hết với các cô rồi. Nếu các cô còn muốn tiếp tục truy cứu chuyện này thì tới Cục tìm tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng."

"Cảm ơn Cục trưởng Triệu. Chúng tôi tự giải quyết việc này là được." Lâm Dật nói.

Tiễn Triệu Ngọc Lâm đi, ba người quay về phòng. Tô Cách nghiêm mặt nói:

"Lâm Dật, vừa nãy cậu thật quá mạo hiểm. Nếu tiểu Vũ thật sự coi thường mạng sống của mình thì sao?"

"Không phải cô ấy còn sống tốt đó sao?" Lâm Dật dửng dưng như không.

"Chủ nhiệm Lâm, nói thật, tôi cũng cảm thấy vừa nãy anh làm thật mạo hiểm." Tống Giai nói: "Đó là tầng bảy, nếu tiểu Vũ nhảy thật thì xong đời."

Lâm Dật lắc đầu:

"Người bị suy sụp thực sự thường sẽ lặng lẽ không một chút tiếng động đi tự tử, không gây chú ý cho bất kỳ ai. Người thực sự muốn chết sẽ không gióng trống khua chiêng như thế, mà đều gọn gàng nhanh chóng."

"Cậu có ý là?" Tô Cách hỏi Lâm Dật.

"Chuyện này chẳng phải đơn giản sao? Cô ấy căn bản không hề có can đảm chết. Cho dù bảo cô ấy nhảy xuống, cô ấy cũng không có cái gan đó." Lâm Dật giải thích.

"Cô ấy chỉ bị đau lòng, lại không tìm được chỗ phát tiết, cho nên mới làm ra chuyện như vậy. Từ việc cô ấy gọi cho bạn trai cũng có thể nhìn ra. Nếu lúc đó bạn trai cô ấy an ủi vài câu, chuyện đã không nhiễu sự như vậy."

Bởi vì trước đó được hệ thống ban cho trí tuệ của hiền giả, Lâm Dật trở nên hiểu biết rất rõ đối với tâm lý học.

Cho nên mới nói ra lời này.

Cũng chính là liệu pháp suy sụp.

Tô Cách và Tống Giai đều yên lặng, cảm giác Lâm Dật nói thật có đạo lý.

Ít nhất, mình tận tình khuyên nhủ cả nửa ngày mà không có hiệu quả bằng anh ta nói mấy câu.

Tô Cách nhìn Lâm Dật, cảm thấy mình càng ngày càng nhìn không thấu được người thanh niên này.

Tuy rằng hắn có vẻ bất cần đời, nhưng quả thật bên trong có một chút nội tình.

"Đi thôi, chúng ta trở về." Tô Cách nói, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng và uể oải.

"Chị Tô, việc này cứ thế quên đi sao?"

"Hết cách rồi. Tôi cũng muốn truy cứu, nhưng thật sự không thể ra sức."

"Thật quá đáng, bắt nạt học sinh chúng ta, chúng ta lại không làm gì được họ. Một chút pháp luật cũng không có."

"Bình thường, kẻ rơi lại phía sau sẽ phải chịu đòn. Quy tắc trò chơi chính là như vậy, không tuân thủ cũng không được."

Nói xong, Lâm Dật xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị rời đi.

"Chủ nhiệm Lâm, anh đi đâu vậy."

"Chuyện còn chưa xử lý xong, tôi đi tới tập đoàn Trung Hán một chuyến."

"Đi tới tập đoàn Trung Hán làm gì?" Tống Giai nói: "Vừa nãy chẳng phải anh đã nói, dân thường như chúng ta không có năng lực chống lại họ sao?"

"Nói thì nói như thế, nhưng Tôn Hiểu Vũ là sinh viên đại học Sư Phạm, dù sao tôi cũng phải tìm lại công bằng cho cô ấy. Bằng không, thầy giáo như tôi làm uổng rồi."

Nói xong, Lâm Dật mở cửa rời đi, vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng thì mắng:

"Đồ chó Tần Hán này, làm sao lại thu nạp lũ người thấp hèn như vậy chứ?"

Thấy Lâm Dật rời đi, Tô Cách và Tống Giai hoảng hồn.

Tuy lòng họ không quá chấp nhận Lâm Dật, nhưng ở chuyện này, anh ta tuyệt đối là công thần. Nếu anh ta thật sự xông vào tập đoàn Trung Hán, nhất định anh ta sẽ bị thiệt.

"Chúng ta cũng đi, Cô Thạch ở lại quyết không thể để cô bé làm chuyện điên rồ!"

Sau đó, Tô Cách bảo Thạch Lỵ ở lại, mình và Tống Giai đuổi theo Lâm Dật.

Khi xuống dưới tầng, họ phát hiện Lâm Dật đã lái xe rời đi, không hề có ý đợi họ.

"Gọi chiếc xe taxi, đi tập đoàn Trung Hán!"

"Biết rồi chị Tô."

Tống Giai vẫy tay gọi xe, chỉ hướng tập đoàn Trung Hán.

Hai người Tô Cách đi xe rất nhanh, tới trước Lâm Dật một bước hiện đang đứng ở dưới tập đoàn Trung Hán.

Nhìn tòa cao ốc tập đoàn Trung Hán, Tô Cách và Tống Giai càng căng thẳng hơn.

Có thể làm việc trong một tòa nhà lớn như vậy, có thể thấy được thực lực của tập đoàn Trung Hán.

Thượng Hoàng của Trung Hải thực không phải để nói suông.

Lúc này, Lâm Dật cũng đã tới tập đoàn Trung Hán.

"Hai người tới làm gì?" Thấy hai người Lâm Dật liền hỏi.

"Lâm Dật, cậu bình tĩnh đi." Tô Cách khuyên: "Tôi hiểu tâm trạng hiện tại của cậu. Tôi cũng muốn giúp tiểu Vũ đòi công bằng, nhưng đây không phải việc mà cậu có thể tham dự. Mau trở về cùng tôi."

"Đây không phải chuyện của cô, tránh sang một bên đi."

Lâm Dật không lý tới Tô Cách nữa, hai tay đút túi quần, đi thẳng vào tòa nhà.

"Chào tiên sinh. Anh có hẹn trước không?"

Lâm Dật lắc đầu một cái:

"Tôi tìm Thôi Bân Long có việc gấp."

"Thôi tổng đang tiếp khách trong phòng làm việc. Nếu không có hẹn trước, ngài không gặp được Thôi tổng."

Lâm Dật không lên tiếng, lấy điện thoại ra gọi cho Tần Hán.

"Lão Lâm, tìm anh có chuyện gì?"

"Thôi Bân Long ở văn phòng nào? Tôi tìm hắn ta có việc."

"Thôi Bân Long? Cậu tìm anh ta làm gì?" Giọng Tần Hán cũng trở nên nghiêm túc, vì Lâm Dật rất ít khi nói với vẻ nghiêm trọng như vậy.

"Không có gì, nói cho tôi phòng hắn ta ở đâu là được."

"Phòng 1809, đó là văn phòng của anh ta." Tần Hán nghiêm túc nói: "Lão Lâm, có việc cậu cứ lên tiếng, tôi sẽ giải quyết cho cậu."

"Cũng không có gì, tôi tới phế hai tay của hắn ta thôi."

Nói xong, Lâm Dật tắt máy, không quan tâm người khác ngăn cản đi thẳng vào thang máy.

"Chủ nhiệm Lâm, thật sự không có vấn đề gì sao? Nơi này dù sao cũng là tập đoàn Trung Hán, nếu như cậu thật sự gây chuyện với Thôi Bân Long, hậu quả thật khó lường được."

"Một lão lưu manh mà thôi, tôi có năng lực xử lý."

...

Tập đoàn Trung Hán, văn phòng Phó Tổng giám đốc.

Có hai người trong phòng làm việc, một người vóc dáng phát phì, mái tóc rẽ ngôi ba bảy, mặt bóng dầu.

Người này chính là Phó Tổng giám đốc tập đoàn Trung Hán.

Ngồi đối diện ông ta là một người đàn ông gầy gò, tên là Lưu Trường Minh, người hợp tác với Thôi Bân Long.

"Lưu tổng, khoản đầu tư ra nước ngoài tiếp theo đây phải nhờ anh dẫn đường rồi." Thôi Bân Long nói.

"Khách khí cái gì! Chúng ta quen biết nhau bao năm, bây giờ có cơ hội hợp tác là chuyện tốt."

"Đúng vậy. Sau đây tôi sẽ dọn bàn, sắp xếp một bữa thật thịnh soạn cho anh."

"Việc nhỏ việc nhỏ." Lưu Trường Minh cười ha hả.

"Tôi cũng đến đây khá lâu rồi, sao không thấy thư ký hành chính kia của anh? Không phải anh đã nhớ thương cô ta rất lâu rồi sao, đã bắt tới hay chưa?"

"Khỏi nói." Thôi Bân Long nói.

"Tôi đã nói bóng nói gió rất nhiều lần, nhưng người ta vẫn không mắc câu. Vừa vặn hôm nay tôi tức sôi ruột muốn phát tiết trên người cô ta một phen, không ngờ bị cô ta sống chết chống cự, chạy thoát mất."

"Không phải chứ, không gây rối loạn gì sao?"

"Sợ cái gì, một nữ sinh viên đại học mà thôi. Cho dù có cưỡng ép cô ta thì cũng có thể làm gì được tôi? Huống hồ, Tần tiên sinh là cậu họ của tôi, chút việc nhỏ này không là cái gì."

"Nói cũng phải, năng lực của bộ phận pháp vụ trong tập đoàn Trung Hán tại ngành này rõ như ban ngày. Thật sự không cần để cô ta vào mắt."

Thôi Bân Long sờ sờ cằm:

"Tôi thấy Lưu tổng dường như cũng có chút ý với cô ta?"

"Nữ sinh viên xinh đẹp như vậy, ai lại không có chút suy nghĩ."

"Không có chuyện gì, tôi biết nhà cô ta ở đâu. Sau này tôi dùng chút thủ đoạn nhỏ ném cô ta lên giường cho anh." Thôi Bân Long cười híp mắt nói.

Rầm!

Ngay lúc hai người đang nói chuyện, cửa phòng làm việc bị đá một cái ngã rầm xuống, Lâm Dật bước vào.

"Trâu bò đấy, lại còn định dùng chút thủ đoạn à?"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 126.
Bình Luận (0)
Comment