Thấy có người đột nhiên xông vào, Thôi Bân Long và Lưu Trường Minh đều giật mình sợ hết hồn.
"Thôi tổng, xin lỗi, mấy người này cố tình xông vào. Chúng tôi không ngăn được." Nữ tiếp tân khẩn báo.
"Đây không phải chuyện của các người." Thôi Bân Long lạnh lùng nói.
"Các người là ai? Dám xông vào phòng làm việc của tôi, có tin tôi cho các người ngồi tù không?"
"Không tin đấy!" Lâm Dật nói: "Cưỡng bức sinh viên đại học Sư Phạm chúng tôi, ông còn định cãi lý?"
"Hả?"
Thôi Bân Long ngẩn ra, chợt giật mình:
"Các người là giáo viên của Tôn Hiểu Vũ."
"Ông cũng chưa phải đồ ngu."
"Nhưng nhìn điệu bộ các người, dường như các người muốn đánh nhau với tôi." Thôi Bân Long cười ha hả nói, không có chút căng thẳng nào.
"Vừa vặn tôi còn muốn đi tìm các người đây. Tôn Hiểu Vũ chủ động dụ dỗ tôi, lại bị tôi từ chối. Cô ta lập tức cắn ngược lại tôi một cái. Các người nói xem, chuyện này nên giải quyết như thế nào?"
"Đồ vô liêm sỉ!" Tống Giai nghe xong tức giận chửi mắng: "Rõ ràng chính là ông ra tay với tiểu Vũ!"
"A…"
Thôi Bân Long hừ lạnh một tiếng:
"Người như các người không có tư cách nói chuyện với tôi. Chuyện tiếp theo sẽ do Ban Pháp vụ của tập đoàn Trung Hán chúng tôi xử lý."
Nói xong, Thôi Bân Long nhìn bảo vệ bên ngoài:
"Mang mấy người này đi, đừng làm chậm trễ tôi nói chuyện làm ăn."
"Rõ, Thôi tổng!"
"Cút!"
Lâm Dật hừ lạnh một tiến, mắt trừng lên như chim ưng, khiến bốn tên bảo vệ sợ hãi đến không dám nhúc nhích.
Lâm Dật cất từng bước một về phía Thôi Bân Long, ánh mắt khiến ông ta chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
"Cậu, cậu muốn làm gì!" Thôi Bân Long quát hỏi: "Tôi cho cậu biết, tôi là Phó Tổng giám đốc của tập đoàn Trung Hán, nếu cậu dám làm gì đến tôi, sẽ chẳng có gì hay ho cho cậu đâu!"
Tô Cách và Tống Giai căng thẳng đến độ tim đập thình thình. Nhìn vẻ mặt Lâm Dật, sao giống như anh ta muốn đánh nhau vậy.
Người ta là Phó Tổng giám đốc của tập đoàn Trung Hán đó.
Nếu anh ta thật sự đánh người, nhất định sẽ không hay ho gì.
Uỵch!
Lâm Dật không nói hai lời, một cước đá Thôi Bân Long.
Ào ào ào!
Thân thể Lâm Dật được hệ thống gia cường đã sớm vượt qua trước kia.
Nhìn như một đá hời hợt nhưng lại đạp bay Thôi Bân Long đến tận bàn làm việc phía sau.
"Con mẹ nó, mày dám đá tao!"
Thôi Bân Long ôm ngực, ho ra mấy búng máu, giận điên lên như con lợn rừng.
"Đánh mày là còn nhẹ." Lâm Dật lạnh lùng nói.
"Mày cho rằng mình quyền cao chức trọng, nắm trong tay tài nguyên xã hội là có thể muốn làm gì thì làm sao? Dân chúng bình thường không làm gì được mày, nhưng trước mắt tao mày không đáng một đồng."
"Cút mẹ mày đi, hôm nay bố mày không giết mày thì không phải họ Thôi!"
"Đã đến lúc này rồi, con mẹ nó còn không quên tinh tướng. Mày đúng là sống quả thoải mái rồi đấy!"
Rầm!
Lâm Dật lại đá Thôi Bân Long một phát bay đi như quả bóng cao su ra xa mấy mét.
Tô Cách và Tống Giai thầm giật mình. Lâm Dật nhìn gầy gò như thế, sao lại khỏe như vậy?
Lúc này, có mấy người mặc âu phục xông vào.
Trên cổ họ còn đeo thẻ công tác, nếu không có gì khác thì hẳn là nhân viên trong tập đoàn Trung Hán.
"Dừng tay lại!" Người đàn ông đi đầu hét lên.
"Tôi là Trưởng Ban Pháp vụ Nhạc Kính Tùng của tập đoàn Trung Hán. Hành vi của anh có hiềm nghi cố ý đả thương người vô tội, cao nhất có thể phán mười năm tù giam. Anh phải hiểu được mình đang làm gì!"
Tô Cách và Tống Giai nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt đối phương.
Người của Ban Pháp vụ đến rồi, lần này chuyện không dễ xử lý rồi.
"Bớt cái trò uy hiếp đấy đi! Con mẹ nó, còn dám phun ra một lời nữa, ông mày đánh tất!"
"Anh…"
Nhạc Kính Tùng nghiến răng nghiến lợi:
"Tôi cho anh biết, bây giờ là xã hội pháp trị, không phải chỗ cho anh ngang ngược! Hơn nữa, tôi cho anh biết. Tập đoàn Trung Hán là sản nghiệp của Tần thiếu, dù là ngoài sáng hay trong tối, anh đều không phải là đối thủ! Cẩn thận đừng để mình chết thế nào cũng không biết!"
Lâm Dật không nói hai lời, tóm lấy chậu hoa bên cạnh đập Nhạc Kính Tùng.
"Tần Hán có đến cũng không dám tỏ vẻ trước mặt tôi đâu. Con mẹ nó, mấy người là cái thá gì?"
"Tần thiếu đến rồi!"
Bên ngoài có tiếng hô hoán, người trong phòng sững sờ, giật mình rồi mừng như điên.
Tần thiếu đã đến, không cần sợ tên điên này nữa!
Với thủ đoạn của Tần thiếu, muốn đối phó thằng nhãi này chẳng phải chuyện dễ dàng hay sao!
"Ha ha, nhãi ranh, ngày tàn của mày đến rồi." Thôi Bân Long cắn răng rủa: "Không phải mày ngang ngược lắm sao? Tao cho mày biết, Tần thiếu của bọn tao còn ngang ngược hơn mày nhiều!"
"Mày cảm thấy anh ta có thể ra mặt cho mày sao?"
"Đương nhiên!" Thôi Bân Long khẳng định: "Tao cho mày biết. Tao không chỉ là Phó Tổng giám đốc thôi đâu. Bố của Tần thiếu là cậu họ của tao. Mày nói Tần thiếu có giúp tao hay không?"
"Tao cho mày biết, dù mày có là bố đẻ của Tần thiếu, tao cũng đánh như thường."
Cùng lúc đó, đám người tụ tập ở cửa tản ra. Tần Hán dẫn theo hai bảo tiêu từ bên ngoài đi vào.
"Tần thiếu!"
Thấy Tần Hán đi vào, nhân viên tập đoàn Trung Hán đều cúi đầu chào hỏi.
Tô Cách và Tống Giai lần đầu tiên nhìn thấy con nhà giàu trong truyền thuyết, khí độ thật quá mạnh mẽ.
"Tần thiếu, nhanh giúp anh! Tên này không chỉ đến quấy rối công ty còn đánh anh. Tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho hắn!" Thôi Bân Long kêu ầm lên.
"Giúp con mẹ ông ấy Đông Qua (*Bí Đao)!"
Tần Hán mắng:
"Con mẹ nó, rốt cuộc mày đã làm chuyện gì? Thể diện của bố mày bị mày làm mất hết rồi!"
Không gian tĩnh lặng!
Cả văn phòng lặng ngắt như tờ. Chẳng ai ngờ Tần Hán vừa đến đã chửi rủa Thôi Bân Long một trận.
Lẽ ra nên xử lý thằng nhãi kia mới đúng chứ!
"Lão Lâm, cậu bớt giận. Nói với anh xem đã xảy ra chuyện gì, anh chắc chắn sẽ cho cậu câu trả lời."
Tần Hán khiến mọi người đặc biệt kinh ngạc.
Đặc biệt là Tô Cách và Tống Giai. Lẽ nào Lâm Dật và Tần Hán nổi tiếng còn quen biết?
Thân phận của hai người chênh lệch lớn như vậy, lẽ ra không thể quen biết nhau mới đúng.
"Lão mập khốn kiếp này cưỡng bức sinh viên trường tôi, làm người ta muốn nhảy lầu tự tử. Anh nói chuyện này nên làm sao?" Lâm Dật tố cáo.
"Còn đám người Ban Pháp vụ này nữa, kẻ nào kẻ nấy còn đòi hưng binh vấn tội với tôi, còn định cắn ngược một cái, nói sinh viên trường chúng tôi quyến rũ Thôi Bân Long. Loại người hèn hạ gì thế hả?"
"Lại còn có việc này?" Tần Hán kinh ngạc nói.
Vốn anh ta tưởng Thôi Bân Long chỉ khoác lác trước mặt Lâm Dật thôi, không ngờ lại làm ra chuyện mất mặt đến vậy.
"Lẽ nào tôi nói đùa với anh?"
"Mẹ nó!"
Tần Hán tức lên còn ác hơn Lâm Dật.
Anh ta đá vào đầu Thôi Bân Long một phát:
"Mẹ nó chứ, cọn lợn già này! Chuyện mà bố mày còn không làm được mà mày còn làm mấy lần hả!"
Đầu Thôi Bân Long kêu ù ù, cảm giác bị đá khiến óc rung lên ầm ầm.
"Tần thiếu, anh là anh họ đằng xa của cậu mà! Cậu không thể đối xử với anh như thế!"
"Anh họ cái con bà mày. Cho mày tới đây làm, mày lại cho rằng mình đáng được đặt lên bàn à?" Tần Hán lại bù thêm một cước, không nương tình chút nào.
"Lão Lâm, việc này cho anh thể diện chút đi. Anh xử lý giúp cậu. Sau đó chắc chắn cho cậu câu trả lời."
"Được, anh đã mở lời, thể diện này tất nhiên tôi sẽ cho." Lâm Dật thản nhiên nói.
"Nhưng lúc đến tôi đã nói rồi, muốn phế hai cái tay của tên khốn này. Tự anh xem mà làm."
------
Dịch: MBMH Translate