Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 130 - Chương 128. Đúng Là Đồi Phong Bại Tục

Chương 128. Đúng Là Đồi Phong Bại Tục
Chương 128. Đúng Là Đồi Phong Bại Tục

"Được, cậu nói là được!" Tần Hán đáp.

"Vậy tôi đi trước."

"Được, anh sẽ xử lý chuyện bên này."

Người trong văn phòng đều như nằm mộng.

Người này có quan hệ tốt với Tần thiếu đến mức nào mới có thể khiến Tần thiếu đối xử với anh ta như thế"

Tô Cách và Tống Giai càng kinh ngạc đến há mồm.

Họ nằm mơ cũng không ngờ Lâm Dật có quan hệ sâu dày như vậy, thật quá sức tưởng tượng.

Quả nhiên, người như vậy kết bạn đều không nhìn tiền, bởi vì chẳng ai nhiều tiền như mình.

"Đi thôi, cơn giận cũng tiêu rồi. Chuyện còn lại để anh ta tự xử lý là được."

Với quan hệ giữa Lâm Dật và Tần Hán, xảy ra chuyện như vậy, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là xong, anh ta có thể xử lý thích đáng mọi việc.

Nhưng mục đích Lâm Dật tự mình tới là để xả cơn giận này.

Bây giờ xả xong, đã không còn chuyện của anh nữa.

Ba người cùng đi xuống tầng dưới, nghênh ngang đi khỏi tập đoàn Trung Hán.

"Chủ nhiệm Lâm, anh thật quá lợi hại, lại còn quen biết cả Tần Hán. Chẳng trách anh dám đến đây."

Sau khi lên xe, Tống Giai hưng phấn nói.

"Cho dù không quen biết Tần Hán, tôi cũng sẽ tới. Sinh viên của mình bị bắt nạt, tôi đâu thể thờ ơ không để ý tới, bằng không sao có thể làm thầy người ta." Lâm Dật nói.

"Nhưng tôi cảm thấy, nhờ chuyện này mà đã thấy được vấn đề của việc giáo dục."

"Vấn đề gì?" Tô Cách hỏi.

"Trường học quá mức dễ dãi đối với việc dạy dỗ sinh viên." Lâm Dật nói.

"Sinh viên đi ra khỏi cái tháp ngà voi mang tên trường học này đều không thích nghi được với nhịp điệu sinh tồn của xã hội. Hôm nay vừa khéo, Tôn Hiểu Vũ gặp được chúng ta, nhưng nếu là người khác thì hậu quả có khả năng nghiêm trọng hơn."

"Nghiêm trọng như vậy sao?" Tống Giai hỏi.

"Các cô nghĩ thử xem, lúc các cô còn học đại học mà gặp vấn đề như vậy, các cô sẽ làm sao?"

Lời của Lâm Dật khiến hai người trầm mặc.

Nếu mình là người ở trong tình huống của Tôn Hiểu Vũ, mình sẽ chọn biện pháp cực đoan như vậy sao?

Đáp án là phủ định.

Cho dù không được ai an ủi và ủng hộ, có lẽ kết quả cũng không như thế.

Tuy rằng có chút tàn khốc, nhưng trong đó quả thật có đạo lý xã hội rất sâu sắc.

"Sắp tới đây tôi sẽ phản ánh với hiệu trưởng về tình huống như vậy." Tô Cách nói: "Trong thời gian học đại học nên cho thêm chút bài học về thất bại thực ra cũng là lựa chọn vô cùng tốt."

【Ngoài ý muốn cứu nữ sinh viên đại học, đưa ra phương án cải tạo giáo dục, dựng nên hình tượng giáo viên vinh quang, thưởng 100 nghìn điểm thông thạo】

【Độ thuần thục nghề nghiệp: 70%, thưởng một tỷ nhân dân tệ!】

Nghe tiếng nhắc nhở trong đầu, Lâm Dật cảm thấy bất ngờ. Làm chút chuyện như vậy thôi cũng hoàn thành được nhiệm vụ ẩn sao?

Có phải là quá kích thích không?

Chỉ là phần thưởng điểm thông thạo hơi ít, bằng không đã có thể mở ra nghề nghiệp mới sớm hơn dự kiến rồi.

Lâm Dật chợt thấy điện thoại rung lên, nếu không có gì khác, đó nhất định là một tỷ tiền thưởng tới tài khoản.

Ngại quá, tùy tiện cũng có thể kiếm được một tỷ.

Đối với người khác mà nói, đó là số tiền lớn. Đối với Lâm Dật, đó chỉ là một chuỗi con số.

Lâm Dật lái xe, đưa Tô Cách và Tống Giai về nhà của Tôn Hiểu Vũ. Xử lý xong chuyện ở tập đoàn Trung Hán, họ chuẩn bị đi thăm Tôn Hiểu Vũ một chút.

May là, trạng thái của Tôn Hiểu Vũ đã khá hơn rất nhiều.

Cho dù vẫn chưa khôi phục như bình thường, nhưng có thể xác định nàng sẽ không làm chuyện điên rồ nữa.

"Cho mọi người tan làm sớm, không cần về trường học." Ngồi trên xe Lâm Dật, Tô Cách như trút được gánh nặng nói.

Suốt cả ngày nay, tâm trạng đều căng như dây đàn, bây giờ cuối cùng cũng thanh tịnh, cảm giác uể oải bắt đầu lan ra toàn thân.

Bây giờ về trường cũng không còn tâm trạng làm việc, không bằng nghỉ sớm.

"Cảm ơn chị Tô." Tống Giai hí hửng nói: "Chủ nhiệm Lâm, anh đỗ xe ở đây là được. Vừa vặn ở đây có trạm xe, tôi ngồi xe buýt trở về nhà."

"Ngồi xe buýt làm gì, tôi đưa cô về thẳng nhà là được. Ngại xe của tôi không tốt sao?" Lâm Dật cười hỏi.

"Nào có, xe buýt sẽ dừng ngay trước cửa khu nhà tôi, lái xe tới còn phải đi đường vòng, lãng phí tiền xăng."

"Không sao, chút tiền xăng dầu ấy, tôi bỏ được."

Thấy Lâm Dật cố ý muốn đưa mình về, Tống Giai cũng không khách khí nữa.

"Chủ nhiệm Lâm, đưa cô tiểu Tống về xong cũng đưa tôi về nhé." Thạch Lỵ nói.

"Được." Lâm Dật không nghĩ nhiều thế, thuận miệng đồng ý.

Sau hai mươi phút, Lâm Dật dừng xe trước cửa chung cư nhà Thạch Lỵ.

"Thầy Lâm, cảm ơn thầy đưa tôi về."

"Đều là đồng nghiệp, khách khí cái gì."

Thạch Lỵ cười hì hì, nói với Tô Cách:

"Chủ nhiệm Tô, thầy Lâm hôm nay lập công lớn. Chị là lão đại của Uỷ ban đoàn trường, có phải chị nên mời người ta ăn một bữa cơm hay không?"

"Chuyện này không cần cô bận tâm." Tô Cách phì một cái đáp.

"Vậy thì bye bye, chúc hai người ăn cơm vui vẻ."

Lâm Dật: ...

Đưa hai người kia về xong mới phát hiện, trên xe chỉ còn mình Tô Cách.

Con bà nó, hai cô nàng này tuyệt đối là cố ý!

"Chuyện ngày hôm nay phải cảm ơn anh, không thì đúng là đã xảy ra chuyện lớn rồi." Tô Cách mở miệng phá vỡ bầu không khí gượng gạo giữa hai người.

"Tôi cũng là giáo viên của Uỷ ban đoàn trường, những chuyện này là điều tôi nên làm."

Bầu không khí trong xe tiếp tục rơi vào yên tĩnh. Lâm Dật phát hiện, Tô Cách lúc yên tĩnh dường như rất khá.

Vóc dáng không nói, chỗ kia lại còn rất to.

Vả lại, sao nhìn có vẻ quen mắt thế nhỉ.

"Đúng rồi, ngày mai cậu có thời gian không?"

"Làm sao? Cô có việc à?"

"Tôi cảm giác, cởi chuông phải do người buộc chuông. Tôi muốn hẹn bạn trai của Tôn Hiểu Vũ ra tâm sự. Dù sao thì để cậu ta an ủi Hiểu Vũ cũng tốt hơn chúng ta."

"Tôi chỉ là một Phó chủ nhiệm, có việc gì cô cứ sắp xếp là được, bảo đảm chỉ đâu đánh đó." Lâm Dật đứng đắn nói.

"Được, nếu có thể hẹn ban trai em ấy ra, tôi sẽ gọi cho cậu. Nếu không hẹn được, việc này coi như thôi."

"Cô quyết định là được."

Đơn giản giao lưu mấy câu, hai người không nói nữa, không khí trong xe trở nên trầm mặc.

Hồi lâu sau, Tô Cách nói:

"Chuyện ngày hôm nay, cậu đúng là người có công. Nhưng tối nay tôi có chút việc, không thể mời cậu ăn cơm. Hôm khác lại mời cậu nhé."

Tối hôm nay cô có hẹn với đại thần ăn cơm, cho nên hôm nay tuyệt đối là không được.

Nghĩ lại đã thấy kích động rồi.

"Tôi cũng có hẹn, vừa vặn cũng không rảnh."

"Hẹn nữ sinh ăn cơm sao?" Tô Cách hiếu kỳ hỏi.

"Là nữ, nhưng là đối phương hẹn tôi. Nếu không phải cô ấy nhõng nhẽo đòi hỏi, tôi còn lâu mới đi."

"Xì, cậu cứ chém gió đi."

"Chuyện này có gì mà phải chém, người ta đã gọi tôi là ba ba, tôi cũng không tiện từ chối."

"Làm sao có thể có người như thế! Thật không biết xấu hổ." Tô Cách phì một tiếng nói: "Đúng là đồi phong bại tục."

Hả? Không đúng.

Tô Cách bỗng nhiên nhớ ra, dường như hôm qua mình cũng kêu người khác như thế?

Mặc kệ, dù sao anh ta cũng không biết.

"Được rồi, không phải là cô gọi, quan tâm nhiều thế làm gì."

"Hừm." Tô Cách tức giận hừ một tiếng.

Bây giờ suy nghĩ một chút, mình quả thật quá kích động.

Với tướng mạo của Lâm Dật, có khi những cô gái kia đều sẽ chủ động để anh ta chơi bời.

Cô gái gọi anh ta là ba ba kia đã có thể chứng minh mọi vấn đề.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 128.
Bình Luận (0)
Comment