Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 131 - Chương 129. Tiền, Chỉ Là Con Số Mà Thôi

Chương 129. Tiền, Chỉ Là Con Số Mà Thôi
Chương 129. Tiền, Chỉ Là Con Số Mà Thôi

Một đường không ai nói chuyện, Lâm Dật đưa Tô Cách về nhà, sau đó lái xe về Cửu Châu Các.

Reng reng reng...

Vừa lái xe về đến nhà, điện thoại của Lâm Dật đã vang lên, là một số lạ gọi đến.

"Xin hỏi là tiên sinh Lâm Dật sao?"

Khi bắt máy nghe giọng nói của đối phương Lâm Dật thấy người này hơi lớn tuổi, nhưng rất khách khí mình.

"Là tôi, xin hỏi anh là ai vậy?"

"Chào Lâm tiên sinh. Trước tiên xin tự giới thiệu, tôi là Tổng giám đốc Dương Thiên Ba của công ty bất động sản Đỉnh Huy. La Vạn là anh rể của tôi, chính là anh ấy cho tôi số điện thoại của ngài."

"À tôi nhớ ra anh là ai rồi." Lâm Dật trả lời.

Hôm qua anh đi tập đoàn Viễn Đông, lúc ký tên hợp đồng mua bán, La Vạn đã từng đề cập tới Công ty bất động sản Đỉnh Huy này là do em vợ của anh ta mở. Anh ta muốn nhận thầu công tác quản lý bất động sản tại tòa tháp đôi Song Tử.

"Được Lâm tiên sinh nhớ là vinh hạnh của tôi."

"Nếu đã không phải người ngoài, chúng ta nói tóm tắt thôi. Tìm thời gian tâm sự chút đi."

"Vậy thì quá tốt. Lúc nào Lâm tiên sinh có thời gian, bên tôi tùy ngài sắp xếp. Nếu có thể, hiện giờ tôi lập tức đi qua."

Lâm Dật liếc thời gian, đã hơn ba giờ chiều, vả lại lát nữa anh còn có hẹn. Hôm nay gặp mặt là không có khả năng.

"Hôm nay coi như thôi, tôi cũng hơi mệt. Chiều mai lúc một giờ gặp tại quán cà phê của khách sạn Bán Đảo, được không?"

"Được được, đúng giờ xin đợi Lâm tiên sinh."

"Được, vậy cứ thế đi."

Quyết định thời gian gặp mặt xong, Lâm Dật đi tắm rửa, thay quần áo khác, chuẩn bị đi ăn tối.

Ù ù ù…

Điện thoại chợt run lên, là tin nhắn wechat từ Bách Điệp Quần.

Bách Điệp Quần: "Em mặc váy màu xanh lam, áo trắng, giày cao gót màu đen, tóc dài."

Bách Điệp Quần: "Đại thần, anh mặc cái gì?"

Ẩn Kê Sí Bàng: "Quần jean, giày bóng rổ trắng, áo cộc tay Anima."

Bách Điệp Quần: "Ừ, biết rồi, không gặp không về."

Hàn huyên đơn giản vài câu, xác nhận phương thức nhận diện, Lâm Dật đặt điện thoại xuống.

Khi anh lái xe tới Hải Thượng Nhân Gian là vừa vặn năm giờ, không đến muộn.

Vừa đỗ xe xong, lúc đi vào trong, anh bất ngờ phát hiện Tô Cách cũng ở đây.

Mà Tô Cách cũng vừa vặn nhìn thấy Lâm Dật.

"Lâm Dật, cậu cũng tới đây ăn cơm à?"

"Ừm."

"Vậy thì thật trùng hợp." Tô Cách cười nói: "Cùng đi vào đi."

"Được."

Hai người cùng đi vào, nhưng chớp mắt khi đẩy cửa, hai người chợt dừng bước, đều ngạc nhiên nhìn đối phương.

Lâm Dật nhìn Tô Cách.

Váy màu lam, áo trắng, giày cao gót màu đen, tóc dài!

Đây không phải trang phục của Bách Điệp Quần kia sao?

Mà Tô Cách cũng nhìn Lâm Dật.

Quần jean, giày bóng rổ màu trắng, áo cộc tay Anima.

Đây không phải trang phục của vị đại thần trong game kia sao?

"Bách Điệp Quần?"

"Ẩn Kê Sí Bàng?"

Xác nhận xong thân phận đối phương, bầu không khí nháy mắt đông cứng lại.

Tô Cách cảm giác cả người không được tốt.

Thật, thật trùng hợp quá đi.

Mặt Tô Cách đỏ chót, tim đập bình bình.

Chuyện này là sao?

Ông trời đang đùa mình sao?

"Chúng ta còn ăn bữa cơm này không?" Lâm Dật mở lời trước, phá vỡ sự trầm mặt.

"Đương, đương nhiên phải ăn, đã đặt chỗ xong rồi." Tô Cách giả vờ bình tĩnh trả lời.

"Vậy thì đi thôi."

Đến bàn đặt trước, Tô Cách chọn ít món, hai người lại rơi vào trầm mặc.

"Lâm Dật, anh sẽ không nói chuyện tôi chơi game ra ngoài chứ?" Tô Cách dò hỏi.

"Tôi không phải loại người miệng rộng, nói cái này làm gì?" Lâm Dật nói: "Làm một người cha, tôi phải bảo vệ tốt việc riêng tư của con mình chứ."

Mặt Tô Cách đỏ lên:

"Cậu, cậu nói cái gì đó?"

"Đó không phải là do cô nói sao?"

"Có điều, chủ nhiệm Tô thật khiến người ta mở mang tầm mắt, trong game rất là to gan đó. Tôi còn đang nghĩ, tấm hình hôm đó sao lại quen mắt đến thế, hóa ra là cô."

"Nhìn cái gì?" Tô Cách che ngực: "Tôi chỉ tuỳ tiện gửi cho cậu một tấm ảnh chụp dáng người thôi, lại không phải cái gì khác."

Giờ phút này Tô Cách rất muốn tự tử.

Lúc trước ở trên xe, cô còn nói người hẹn với Lâm Dật là đồ không biết xấu hổ, phá vỡ thuần phong mỹ tục, không ngờ toàn là đang tự chửi chính mình.

Thật sự không còn mặt mũi làm người nữa mà.

"Tôi chỉ thuận miệng nói thôi. Cậu dẫn theo tôi chơi nhiều ván game như vậy, cậu vui là được." Tô Cách nói.

"Khỏi nói chuyện game, với chỉ số thông minh này của cô, sau này từ bỏ game đi."

"Tôi chơi kém chút, cậu đừng ghét bỏ tôi như thế chứ."

"Không phải vấn đề chơi kém, nếu ném gạo lên bàn phím, gà nó còn thao tác tốt hơn cô." Lâm Dật nói: "Cảm ơn cô dùng diễn xuất tuyệt vời của mình để tôi hiểu cái gì là vô giá trị."

"Cậu không cần nói tôi như vậy chứ, tôi đã mất mặt lắm rồi. Mỗi ngày đều bị cậu mắng trên mạng, tôi dễ dàng sao?"

"Tôi cũng thế, mỗi ngày đều bị cô mắng trên văn phòng."

"Chẳng phải tôi đã xin lỗi cậu rồi sao? Tốt xấu gì tôi cũng là chủ nhiệm, cậu phải chừa chút thể diện cho tôi chứ!"

"Được thôi. Ăn cơm trước đã, tôi đói rồi."

Tuy vì game, quan hệ giữa hai người lại tiến thêm một bước, nhưng vì quá lúng túng nên bữa tối mau chóng kết thúc.

Ngay cả Lâm Dật cũng cảm thấy chuyện này thật thú vị.

Cô nàng trên mạng bị mình mắng mỗi ngày lại chính là Tô Cách.

Thế giới này thực sự là quá nhỏ.

Sau khi về đến nhà, Lâm Dật tìm kiếm một chút về thủ tục liên quan, chuẩn bị ngày mai đi đăng ký công ty.

Reng reng reng...

Mời chuẩn bị xong tài liệu, điện thoại Lâm Dật lại vang lên, lần này là Vương Oánh gọi tới.

"Chị Oánh."

"Tiểu Dật, ngày kia em có thời gian không?"

"Có á, có việc gì không chị?"

"Chị định ngày kia đi mua chiếc xe. Nhưng chị không hiểu nhiều về phương diện này lắm, em đi cùng chị đi."

"Được, đến lúc đó em đi đón chị."

"Ừ, quyết định thế đi. Đến lúc đó em đừng cho chị leo cây nhá. Gần đây công ty đặc biệt bận, ngày kia chị mới có thời gian."

"Yên tâm, dù em vội đi đầu thai cũng phải bỏ ra chút thời gian để đi mua xe với chị chứ."

"Vậy mới được chứ, không uổng công chị thương em." Vương Oánh nói: "Đúng rồi, hiện giờ em ở nhà một mình à?"

"Ừ, chị Oánh muốn đến chỗ em ở à? Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh."

"Em đang quyến rũ phụ nữ đàng hoàng à?" Vương Oánh cười tủm tỉm: "Nếu chị tới thật, không sợ chị ăn em à?"

"Em lại không phải Đường Tăng. Ăn thịt của em không được trường sinh bất lão đâu."

"Thằng nhóc thối tha, chỉ biết nói luyên thuyên." Vương Oánh cười: "Chị cũng không có ý gì, nghĩ em ở một mình chắc không có ai nấu cơm cho. Nếu cơm tối không biết đi đâu thì tới chỗ chị, chị làm đồ ăn ngon cho em."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 129.
Bình Luận (0)
Comment