"Biết rồi, chờ bữa tối rảnh rỗi em chắc chắn sẽ đến ăn quỵt cơm nhà chị." Lâm Dật cười nói: "Đã lâu rồi em không thưởng thức tài nghệ nấu ăn của chị."
Trước đây khi đi làm, thỉnh thoảng Vương Oánh sẽ mang bữa trưa cho Lâm Dật, nói không khen chứ tay nghề rất tốt.
"Vậy được, nếu muốn ăn thì tới."
"Ừ."
Hàn huyên đơn giản mấy câu, Lâm Dật lên giường đi ngủ, vừa nằm xíu anh đã nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
…
Khu biệt thự Khải Toàn toà nhà A.
Ở Trung Hải, khu biệt thự xa hoa nhất không phải Cửu Châu Các thì không phải nơi khác.
Nhưng nhiều người đều biết, Cửu Châu Các nổi tiếng xa hoa, nhưng giá cả cũng quá cao nên không phải lựa chọn số một của giới nhà giàu.
Điểm đáng nói ở đây là trước khi khu biệt thự Cửu Châu Các xuất hiện thì khu biệt thự Khải Toàn hoàn toàn xứng đáng là khu biệt thự số một tại Trung Hải.
Đó là lựa chọn hàng đầu của rất nhiều đại gia.
Nhà Tần Hán cũng ở nơi này.
Trong biệt thự, đèn đóm sáng choang. Trên ghế sa lông có một người đàn ông trung niên đang ngồi, tay cầm tờ báo kinh tế. Bên cạnh ông ta đặt một cốc trà sâm, mặt đeo một bộ kính không gọng, tuy không nói một lời nhưng khí phách tràn đầy.
Người này chính là cha của Tần Hán, Tần Chính Thanh.
Lúc này bên ngoài cửa chợt có tiếng phanh xe. Một chiếc McLaren P1 dừng trước cửa. Cửa xe mở, Tần Hán bước xuống xe đi vào nhà.
"Ba, gọi con về có việc gì?"
Thấy con trai về, Tần Chính Thanh bỏ tờ báo trên tay xuống, dò hỏi
"Ba nghe nói con đuổi Thôi Bân Long rồi? Còn đánh gãy hai tay cậu ta nữa?"
"Chuyện mới xảy ra ở công ty mà ba đều biết rồi? Vậy con không nói chuyện khác." Tần Hán cười ngồi xuống ghế sa lông, ha ha nói.
"Hắn ta đắc tội với bạn của con, con dạy dỗ chút, để hắn ta nhớ cho kỹ."
"Con có biết Thôi Bân Long và nhà chúng ta khá thân thiết không?"
"Mẹ cậu ta hôm nay vừa gọi cho ba." Tần Chính Thanh nhỏ giọng nói.
"Ba, con biết." Tần Hán nói: "Nếu không phải quan hệ họ hàng thân thiết, hôm nay con đã đánh chết hắn ta rồi."
Tần Chính Thanh nghiêm túc, nhỏ giọng nói:
"Ở Trung Hải, người nào xứng cho con đối xử tốt như thế?"
"Ba nói Lâm Dật hả? Cậu ấy là anh em tốt của con."
"Là nhà họ Lâm ở tập đoàn Bác Nạp sao? Con trai của lão Lâm hình như không phải tên này." Tần Chính Thanh nói.
"Quy mô của tập đoàn Bác Nạp rất khá, nhưng vẫn còn thiếu chút nội tình." Tần Hán trả lời.
"Thực ra con cũng không biết gia tộc cậu ta ra sao, nhưng thân phận tuyệt đối là số một." Tần Hán nói với vẻ khâm phục: "Con còn không so được với người ta."
"Con còn không sánh bằng người ta?" Tần Chính Thanh hứng thú: "Người nào mà có lai lịch lớn vậy?"
"Đã nói là con không biết mà, nhưng tuyệt đối là gia tộc lớn, điều ấy không thể nghi ngờ."
"Con làm sao chắc chắn tới như vậy?"
"Người ta đi triển lãm xe mua liền một 150 triệu tiền xe, ba tin nổi không?"
"Hơn nữa trường đua xe Trung Hải cũng là của người ta, còn là cá nhân mua một lần."
"Nhà người ta ở Cửu Châu Các, lại còn mua hết cả chín căn biệt thự, ba có tin không? Người bình thường làm sao có thể làm được như thế."
Tần Chính Thanh nghe xong cũng trở nên nghiêm túc:
"Con nói thật hả? Xe thể thao gì đó coi như thôi, nhưng hai sản nghiệp sau cộng lại ít nhất cũng đáng giá mười tỷ."
"Đúng, hơn nữa người ta còn phú nhị đại, cái này không phải rất khủng bố sao." Tần Hán nói: "Ba đã từng cho con mười tỷ tiền mặt tiêu vặt bao giờ chưa?"
Tần Chính Thanh thực sự nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Lôi mười tỷ tiền mặt ra tiêu xài, thật sự không phải điều mà gia tộc bình thường làm được.
Ít nhất, nhà mình không có năng lực này.
Nhưng cái người tên Lâm Dật này có lai lịch gì?
Chẳng lẽ là nhà họ Lâm từ thủ đô?
Không có khả năng lắm.
"Được rồi, trước tiên không nói chuyện Thôi Bân Long nữa." Tần Chính Thanh nhấp ngụm trà nói tiếp: "Con cũng trưởng thành rồi, đừng chơi bời bên ngoài suốt, làm chuyện chính đi."
"Không phải còn vẫn làm chuyện chính sao? Thành tính của tập đoàn Trung Hán ra sao, ba cũng thấy rồi đó, giá trị cổ phần sắp vượt mười tỷ rồi còn gì."
"Ba không nói chuyện này." Tần Chính Thanh nói: "Ba nói là chuyện bạn gái."
"Con cũng sốt ruột đây này, nhưng chẳng phải không gặp được người thích hợp sao?" Tần Hán cười ha ha.
"Biết ngay con sẽ nói vậy mà. Ba có xem xét cho con một người, điều kiện khắp mọi mặt đều vô cùng tốt."
Tần Hán nghe xong nhảy bật ra khỏi ghế sa lông:
"Ngoại hình trông thế nào? Ba đừng nói cái gì mà quan hệ thông gia với con nhé, con không thèm đâu."
"Không phải thông gia."
Tần Chính Thanh cười ha ha nói, lấy điện thoại di động đưa tới trước mặt Tần Hán, trên đó có bức ảnh của một cô gái.
"Đây ảnh của con bé, con xem một chút đi."
"Cô gái này ở đâu ra? Trông cũng thật xinh đẹp."
"Xem ra con đồng ý."
"Chờ đã, đừng có gấp."
Nhìn bức ảnh trên điện thoại, Tần Hán lẩm bẩm:
"Đẹp thì đẹp, nhưng bức ảnh này làm sao quen quen nhỉ?"
"Con bé tên Kỷ Khuynh Nhan, là Tổng giám đốc tập đoàn Triều Dương. Trước đây chắc con nhìn thấy trên tin tức tài chính hay gì đó rồi ấy mà."
"Không không không, không phải tin tức tài chính."
Tần Hán suy nghĩ một chút, sau đó lấy điện thoại di động ra, tìm tới nhật ký nhắn tin Wechat của mình với Lâm Dật.
Bởi vì trước đây Lâm Dật từng gửi một bức ảnh cho anh ta, trong ảnh Lâm Dật chụp chung với một người con gái, dường như chính là cô gái này.
"Ba, ba xem có phải cô gái này không?"
"Trông hình như rất giống nhau."
"Thế thì thôi. Người con trai sau lưng cô ấy chính là Lâm Dật, người anh em tốt kia của con đó."
"Chuyện này là sao?" Tần Chính Thanh mất cả hứng: "Lại bị người ta nhanh chân đến trước. Người anh em này của con thật không được."
"Ba, nói xấu sau lưng người ta không phải là chuyện tốt."
"Bớt nói nhảm với ba đi. Con ngày ngày chỉ biết đi hộp đêm, nhìn người ta xem." Tần Chính Thanh mắng: "Nếu con có thể tìm được cô con dâu về cho ba, ba cũng cho con mười tỷ."
"Không phải chứ, chỉ là con gái thôi, còn phải tích cực thế sao?" Tần Hán bĩu môi: "Trung Quốc 1,4 tỷ dân, con không tin không tìm được cô nàng đẹp hơn cô ta."
"Đẹp hơn cô bé kia có thể là có, nhưng nhất định không thông minh bằng người ta."
"Vậy con tìm người thông minh hơn cô ta!"
"Người thông minh hơn cô bé kia có thể sẽ có, nhưng nhất định không đẹp bằng nó."
Tần Hán: ...
"Thôi được rồi. Ba từ từ uống trà đi. Con còn việc chưa làm xong, bye bye."
------
Dịch: MBMH Translate