Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 133 - Chương 131. Bà Chị, Muốn Dời Mộ Hả?

Chương 131. Bà Chị, Muốn Dời Mộ Hả?
Chương 131. Bà Chị, Muốn Dời Mộ Hả?

Tám giờ sáng ngày hôm sau, Lâm Dật xoay xoay lưng, ngồi dậy từ trên giường.

Bởi định đi đăng ký công ty nên Lâm Dật không đến trường.

Sau khi rửa mặt mũi vệ sinh xong xuôi, anh cầm giấy tờ cần thiết lên xe đến Cục Công thương.

Cục Công thương rất đông người. Lâm Dật lấy số xong phát hiện trước mình còn có tận một trăm người.

Cũng may có tới mười mấy cửa sổ công cùng hoạt động, bằng không không biết đến năm khỉ tháng ngựa nào mới tới phiên mình.

"Mọi người xem, bên kia có anh chàng đẹp trai quá!"

Mấy công nhân viên nữ xì xào bàn tán.

"Quả thật đẹp trai, mà các cậu nhìn chân người ta xem, thật là dài, đúng là Oppa chân dài như trên phim mà."

"Đã lâu không thấy anh đẹp trai như vậy đến làm nghiệp vụ, Hân Hân, cậu có muốn tới bắt chuyện xin số Wechat không?"

"Không hay lắm đâu, bao nhiêu người ở đây, thật không tiện."

Cô gái được gọi là Hân Hân có tên Phùng Hân, vóc dáng cân đối, ngũ quan tinh tế, lại phối với mặt trái xoan đẹp đẽ, có thể coi như hạc giữa bầy gà ở sảnh công tác đông đúc này.

"Sợ cái gì, hạnh phúc đều phải nỗ lực chiếm lấy. Cậu đã hai mươi tám tuổi, không thể trễ nải nữa."

"Đúng đấy đúng đấy. Lúc tớ yêu đương với chồng tớ chính là tớ theo đuổi anh ấy. Lúc đó anh ấy còn là thầy giáo đấy, chẳng phải bị tớ nhõng nhẽo theo đuổi tới tay hay sao."

"Nhưng tớ thật ngại a." Phùng Hân hơi đỏ mặt, nhưng có thể nhận ra cô cũng có ý này.

Chỉ là da mặt mỏng mà thôi.

"Sợ cái gì, chỉ cần cậu chủ động chút, giữa các cậu mới có thể xảy ra chuyện."

"Thật à?"

"Đương nhiên là thật."

"Vậy tớ đi xem thử?" Phùng Hân quyết định.

"Đừng do dự, không thấy bao nhiêu bà cô đang theo dõi anh ta sao? Nếu cậu muộn một bước, có khi bị cô nàng khác giành trước."

"Này này này, tôi đang không biết các cô đang bàn tán chuyện bát quái gì đây, hoá ra là xíu bậy, các cô có thể dạy tiểu Hân thứ gì tốt được không?"

Người nói chuyện là một người đàn ông trẻ tuổi, khoảng ba mươi, tay cầm cốc trà, vừa đi lấy nước về.

Tên người này là Mã Nghĩa, là một nhân viên Cục Công thương, cũng là người theo đuổi Phùng Hân.

"Bọn tôi đang chỉ cho tiểu Hân đối tượng xem xét đây, vừa phát hiện người thích hợp."

Theo ánh mắt mấy người nhìn lại, Mã Nghĩa phát hiện Lâm Dật đang ngồi trên ghế dài, nhất thời cau mày, cảm thấy có một chút uy hiếp.

Đẹp trai như vậy sao?

"Mấy người các cô thật quá nông cạn. Trông đẹp trai thì có ích gì? Các cô xem tuổi cậu ta, vừa thấy đã biết là một người làm công. Với mức giá nhà ở của Trung Hải này, chắc nỗ lực cả đời cũng không mua nổi nhà. Các cô bảo tiểu Hân liên hệ với người như vậy chẳng phải hại cô ấy sao?"

Phùng Hân và hai đồng nghiệp không nói gì, mà Mã Nghĩa nói quả thật có chút đạo lý.

"Tôi nói với các cô nhé, tìm bạn trai phải tìm người bản địa Trung Hải, ít ra cũng có nhà có xe, có thể bảo đảm điều kiện sinh hoạt cơ bản nhất. Ở cùng một đứa mặt trắng trừ nếm khổ ra thì có thể được cái gì?"

"Ai nói sau này nhất định phải chịu khổ? Chẳng may người ta đang lập nghiệp thì sao?" Phùng Hân không cho là đúng phản bác lại.

Cô cũng không nhất định cứ phải tìm hiểu Lâm Dật, nhưng cô không thích cái mặt khinh thường người bên ngoài tới của Mã Nghĩa.

Thật giống như mình là người bản địa Trung Hải thì lập tức cao hơn người ta một bậc vậy.

Quá đáng ghét!

"Tiểu Hân à, em cho rằng lập nghiệp dễ dàng sao? Mỗi ngày người đến đây làm thủ tục phá sản không có một nghìn cũng tám trăm. Người trẻ tuổi bây giờ đúng là bạo, có chút tiền đã muốn lập nghiệp, không đến mấy tháng lại phải đến đây xin phá sản thôi." Mã Nghĩa nói.

"Ngay tuần trước, anh còn gặp một người đó. Lúc làm thủ tục doanh nghiệp, chính anh làm thủ tục cho cậu ta. Mọi người đoán xem bây giờ thế nào? Không tới một tuần đã phá sản."

"Thôi đi, sao anh biết người ta nhất định sẽ phá sản?" Phùng Hân tiếp tục phản bác.

"Ài, các cô nghe tôi một lời. Thanh niên lập nghiệp như họ có đến 99% kết thúc trắng tay. Cho nên nói, có quyền vẫn tốt hơn, một câu là có thể quyết định sinh tử của những người giàu có kia."

"Nếu người người đều có ý nghĩ như anh, quốc gia này xong đời rồi."

Phản bác một câu, Phùng Hân và hai đồng nghiệp nữ nghiêng đầu đi, không muốn nói thêm với Mã Nghĩa.

Mã Nghĩa cũng có chuyện bận rộn nên bê cốc nước của mình đi làm việc tiếp.

Cùng lúc đó, Lâm Dật trên ghế dài ngồi kiểm tra một lần nữa, thấy mình đã mang theo đầy đủ hết giấy tờ mới coi như yên tâm.

"Chào chàng trai."

Nghe thấy có người gọi, Lâm Dật ngẩng đầu, chợt giật mình sợ hết cả hồn, mồ hôi lạnh túa ra.

Người vừa gọi anh là một người phụ nữ trung niên gần bốn mươi tuổi, phấn trên mặt giống như một tầng mặt nạ trắng bệch như quỷ, vừa thấy đã dọa người.

"Cô, cô gọi cháu có chuyện gì?"

"Chàng trai, chị là người thẳng thắn, không vòng vo với cậu." Người phụ nữ trung niên nói.

"Kết bạn được chứ? Giá trị bản thân chị trên trăm triệu."

"Bà chị muốn dời mộ hả? Tôi quen biết Lâm Chính Anh(*) đấy."

(*) Lâm Chánh Anh là diễn viên, chỉ đạo võ thuật, đạo diễn và nhà sản xuất phim của điện ảnh Hồng Kông. Ông nổi tiếng là người có kỷ luật và biết tự chủ. Lâm Chánh Anh là một diễn viên và đạo diễn võ thuật tài năng. Ông ấy chuyên đóng các phim về ma, cương thi…

Người phụ nữ trung niên biến sắc:

"Cậu có ý gì, chê tôi già xấu sao?"

"Ừ."

Người phụ nữ trung niên: …

"Cậu phải biết phân biệt tốt xấu. Với tài sản của tôi, tuýp đàn ông nào cũng có thể tìm tới. Cho cậu cơ hội, phải biết quý trọng."

" y, mời quý bà dời đi cho. Đây là Dương gian, không phải nơi mà bà nên đến đâu."

Nhìn người phụ nữ trước mặt, khắp người Lâm Dật nổi cả da gà.

Nếu mà vật lộn với bà ta trên giường, chắc chính là quỷ ép giường mà người thế hệ trước hay nói.

"Cậu!"

"Hai người đừng làm ồn nữa! Đây là nơi công cộng."

Ngay lúc người phụ nữ trung niên còn định nói, Phùng Hân chạy chậm tới, ngăn cản cô ta lại.

Thấy có công nhân viên tới, người phụ nữ thu lại lời, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.

"Cũng may cô tới kịp lúc, nếu không thì tôi sẽ bị bà ta hù chết."

Phùng Hân bị Lâm Dật chọc cười.

"Tiên sinh, anh thật hài hước."

"Hả?" Lâm Dật sửng sốt.

Vậy cũng cho là hài hước sao?

Lâm Dật còn chưa hiểu rõ phụ nữ. Chỉ cần ngươi đẹp trai, lại có ít tiền, dù đánh rắm cũng là hài hước.

"Đương nhiên." Phùng Hân cười nói, nhưng ngại thân phận của mình nên nhanh chóng nhịn xuống.

"Tiên sinh, anh tới đây làm nghiệp vụ sao?"

Lâm Dật gật gù:

"Tôi muốn đăng ký một công ty."

Trong lòng Phùng Hân vui sướng, quả nhiên giống như mình tưởng tượng, là thanh niên chuẩn bị lập nghiệp.

"Nếu như là đăng ký công ty, thì cần điền đơn."

Phùng Hân với tay lấy hai tờ đơn giao cho Lâm Dật:

"Trước tiên anh điền hai tờ đơn này, chờ đến lúc làm nghiệp vụ sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian."

"Cảm ơn cô."

"Anh đừng vội, có cái gì không hiểu có thể tới quầy phục vụ tìm tôi." Phùng Hân có hơi ngại ngùng nói.

"Nếu anh ngại phiền phức, có thể thêm số Wechat của tôi, như vậy trao đổi cũng tiện hơn."

Lâm Dật cười cười, phương thức tiếp cận này thật mới mẻ độc đáo.

"Trước tiên tôi không thêm Wechat, có chỗ không hiểu, tôi sẽ đi tìm cô."

"Được rồi." Phùng Hân thất vọng nói.

Thấy hai người xì xào nói chuyện, Mã Nghĩa sau bàn công tác híp mắt, trong mắt ẩn chứa vẻ tức giận.

Phùng Hân đi rồi, Lâm Dật bắt đầu điền vào tờ đơn. Thông tin của anh đều rất đơn giản, chỉ có tên gọi công ty là Lâm Dật do dự một lúc. Cuối cùng, anh trịnh trọng viết xuống bốn chữ "Tập đoàn Lăng Vân".

Trời cao bốn phía rộng bao la, một chiếc lá bay giữa trời mưa sa, chí khí không hao mòn.

(*Tứ vọng tế thiên không khoát, nhất diệp lăng đào hiên vũ, tráng chí vị tiêu ma.)

Giữ vững chí khí ngút trời (*Lăng vân).

Điền xong tờ đơn, gần nửa giờ sau, trên màn hình hiện số của Lâm Dật.

Lâm Dật mang tờ đơn và giấy tờ đi nộp làm thủ tục.

"Xin chào, tôi muốn đăng ký công ty."

Mã Nghĩa liếc tờ đơn của Lâm Dật, tiện tay trả lại, không khách khí tí nào nói:

"Đơn điền chưa đúng, lấy về điền lại. Số tiếp theo."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 131.
Bình Luận (0)
Comment