"Hả? Điền sai ở đâu?"
Lúc xếp hàng, Lâm Dật đã kiểm tra nhiều lần cũng không phát hiện điền sai chỗ nào. Bây giờ đối phương nói như vậy khiến anh cảm thấy không biết bắt đầu từ đâu.
"Tự cậu xem xem mình điền cái gì." Mã Nghĩa chỉ vào đơn của Lâm Dật nói: "Đăng ký công ty không ngờ viết vốn tận 500 triệu? Cậu định làm trò cười hả?"
"Ha ha..."
Mã Nghĩa nói khiến người bên cạnh cười:
"Tuy rằng có thể viết vốn đăng ký kinh doanh bao nhiêu cũng được, nhưng cũng phải có mức độ thôi. Lần đầu tiên tôi thấy có người như cậu ta, viết tận 500 triệu. Cậu ta không thấy ngại sao?"
"Công ty Tencent người ta đăng ký vốn kinh doanh cũng chỉ viết hơn 50 triệu. Đúng là đầu đất."
Mấy cô gái bên Phùng Hân cũng cảm thấy bất ngờ, không tưởng được Lâm Dật lại làm chuyện như vậy, thật quá nghiệp dư.
"Hân Hân, vừa nãy sao cậu không giúp anh chàng đẹp trai kia một chút? Bây giờ xảy ra vấn đề rồi."
"Tớ cũng đâu nghĩ nhiều như thế." Phùng Hân buồn tủi nói: "Anh ta nói đến đăng ký công ty, tớ còn cho rằng anh ta đã rất quen thuộc với phương diện này cho nên mới đi làm việc khác."
"Ài, anh chàng đẹp trai quá đáng thương. Chắc chắn Mã Nghĩa cố ý nhắm vào anh ta, muốn làm xấu mặt anh ta!"
"Tên này thật quá đáng ghét!" Phùng Hân bóp tay nói: "Hắn ta càng như vậy, tớ càng ghét hắn!"
"Được rồi, xem tình huống trước rồi lại nói."
Lúc này, Mã Nghĩa đang cười nhìn Lâm Dật:
"Hiện giờ cậu đã hiểu chuyện gì chưa? Đăng ký tận 500 triệu, không ngại hả?"
"Chẳng phải đều nói là có thể tùy ý viết sao, chẳng lẽ viết 500 triệu vào cũng không được?"
Lâm Dật cảm thấy mình viết vào đấy 500 triệu đã là rất khiêm tốn rồi. Nếu anh viết hẳn một tỷ nhân dân tệ ra, chẳng phải sẽ hù chết mấy người này sao?
"Được thì được, nhưng cậu không ngại sao?"
"Tại sao tôi phải ngại?"
"Được thôi." Mã Nghĩa châm chọc nói: "Nếu da mặt cậu đã dày như thế, chúng ta lại nói sang chuyện khác."
Mã Nghĩa chỉ chỉ đơn của Lâm Dật.
"Cậu đang đăng ký vào mục 'Vốn góp', cậu có biết như thế có ý gì không? Nó khác với 'Vốn đăng ký'."
"Vốn góp có ý nghĩa là, cậu phải lấy ra năm trăm triệu tệ làm tài sản đăng ký công ty. Vốn đăng ký mới là khoản có thể tùy tiện viết, không cần lấy tiền ra."
"Bây giờ trên tờ đơn này đang viết vốn góp là 500 triệu tệ, có nghĩa là cậu cần phải bỏ ra bằng đó tiền."
Mã Nghĩa cười trên sự đau khổ của người khác:
"Nếu cậu vẫn kiên trì mình không điền sai đơn, vậy cậu lấy tiền ra đi. Tôi lớn bằng nhường này còn chưa từng thấy nhiều tiền như vậy đâu."
"Ha ha..."
Người bên ngoài hóng chuyện chợt cười to.
"Cậu thanh niên này còn không hiểu sự khác biệt giữa vốn góp và vốn đăng ký mà còn muốn gây dựng sự nghiệp, giống đứa trẻ con miệng còn hôi sữa vậy, đến cuối cùng chắc chắn lại mất tiền."
"Lần này xem cậu ta giải quyết thế nào. Quả đúng là tự vác đá đập chân mình, cười chết thôi."
"Hân Hân, dường như thật sự lớn chuyện rồi. Cậu mau đi xem một chút, bằng không thể diện của anh đẹp trai kia sẽ mất sạch cho xem." Đồng nghiệp của Phùng Hân nói.
"Anh chàng đẹp trai cũng thật là, trước khi tới đây nên chuẩn bị tốt tài liệu mới phải, sao đến sự khác nhau giữa vốn góp và vốn đăng ký còn không hiểu."
"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Hân Hân, cậu nhanh đi giải vây cho anh đẹp trai đi."
"Biết rồi chị Hồng."
Nói rồi, Phùng Hân vội vàng đi tới, lòng oán hận rất nặng đối với Mã Nghĩa.
Chẳng phải điền sai đơn thôi sao, cần gì làm quá mức lên như thế!
Thực sự là đáng ghét!
"Được rồi, một tờ đơn thôi mà. Tôi dẫn anh ta đi điền lại một tờ khác là được."
Nói xong, Phùng Hân nhìn sang Lâm Dật, cười mỉm nói:
"Tiên sinh, tôi dẫn anh đi điền lại tờ đơn. Anh có gì không hiểu có thể hỏi tôi. Sau đó tôi dẫn anh đi cửa công tác khác nộp đơn."
"Tôi chân thành ghi nhớ lòng tốt của cô." Lâm Dật bật cười: "Nhưng tôi không điền sai đơn, sao phải điền lại?"
Mã Nghĩa cười lên:
"Tiểu Hân à, em không cần quan tâm cậu ta. Chẳng phải cậu ta kiên trì mình không điền sai sao? Vậy cứ để cậu ta đăng ký vốn 500 triệu đi."
"Đừng đùa nữa, nếu anh ta thật sự có 500 triệu thì còn cần lập nghiệp làm gì?"
"Đúng mà, quả thực bị cậu ta làm cười chết."
"Thực sự là con vịt đun sôi còn mạnh miệng."
Lâm Dật mở tin nhắn ngân hàng ra cho Mã Nghĩa xem:
"Đây là tài khoản công ty chúng tôi. Tiền đã được chuyển vào, anh xem một chút."
Trong phút chốc, tiếng cười nhạo im bặt đi.
Mấy người hiếu kỳ đều mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn Lâm Dật, miệng há hốc ra, giống như gặp ma.
"Cậu, cậu nói cái gì? Tài khoản công ty của cậu có 500 triệu tệ?"
"Đương nhiên." Lâm Dật nói: "Nếu anh không tin, tôi có thể cho anh xem tin nhắn từ ngân hàng của tôi."
Người ở bên cạnh đều hiếu kỳ thò đầu sang, phát hiện quả thật có tin nhắn chuyển khoản 500 triệu.
Mà điều quan trọng nhất là, sau khi chuyển xong 500 triệu lại vẫn còn 500 triệu nữa trong tài khoản.
Nói cách khác, trên tay anh ấy có ròng rã một tỷ tiền vốn lưu động.
Người ta viết 500 triệu còn là biết điều rồi.
Mã Nghĩa đờ đẫn nhìn Lâm Dật. Vốn anh ta tưởng đây chỉ là một tên thanh niên nghèo rớt mồng tơi muốn lập nghiệp.
Thật không ngờ người ta lại là đại gia thân mang khoản tiền kếch xù!
"Giời đất ạ, đã có nhiều tiền như vậy sao còn tự mình chạy tới đây, lẽ nào không có thư ký sao?"
"Thư ký run chân, chắc còn chưa xuống nổi giường."
"Đẹp trai, lại nhiều tiền, bà đây động lòng rồi!"
Lâm Dật nhìn Mã Nghĩa:
"Hiện giờ tôi có thể đăng ký công ty rồi chứ?"
Mã Nghĩa lập tức khôi phục bình thường, lạnh lùng nói:
"Vẫn chưa hợp cách, lấy về điền lại!"
Hả?
Lần này những người khác đều không hiểu nổi.
Người ta cũng đã lấy ra 500 triệu, còn có gì không hợp cách nữa?
Mã Nghĩa chỉ tờ đơn nói:
"Địa chỉ đăng ký ở đây, nhìn xem cậu viết cái gì!"
"Số 100 đường Thế Kỷ, không sai."
"Cậu đang nói mê sảng gì thế?" Mã Nghĩa lại châm chọc: "Số 100 đường Thế Kỷ là cao ốc Song Tử vừa khánh thành. Chỗ đăng ký địa chỉ công ty là phải ghi tầng cụ thể đặt công ty của cậu, chứ không phải để cậu viết địa chỉ cao ốc Song Tử!"
Tòa nhà văn phòng đỉnh cấp như cao ốc Song Tử bên trong sẽ có tới mấy chục công ty muôn hình muôn vẻ.
Vì vậy cần phải viết rõ số tầng và số phòng vào.
Bằng không, nếu các công ty khác trong cao ốc Song Tử đều đăng ký địa chỉ như thế, chẳng phải sẽ quá lộn xộn hay sao?
"Không phải chứ, đã có nhiều tiền như vậy, thậm chí ngay cả địa chỉ đăng ký cũng không biết điền?"
"Chẳng lẽ kế thừa di sản, sau một giấc ngủ thì giàu?"
"Có khả năng này, bằng không sao có thể xuất hiện sai lầm như vậy.
Lâm Dật coi như mắt điếc tai ngơ với tiếng cười nhạo của đám người xung quanh, bình thản nói:
"Nhưng địa chỉ cụ thể của công ty chúng tôi đúng là tại cao ốc Song Tử số 100 đường Thế Kỷ."
"Ha ha." Mã Nghĩa xem thường, cười nhạo: "Làm sao, ý cậu là, toàn bộ cao ốc Song Tử đều là của cậu?"
"Đúng vậy." Lâm Dật nói: "Cao ốc Song Tử quả thực là của tôi. Đây là sổ đất. Mấy ngày trước tôi đã bỏ ra 18 tỷ để mua lại."
------
Dịch: MBMH Translate