Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 135 - Chương 133. Muôn Người Muôn Vẻ, Đều Có Thể Thu Hết Vào Trong Ánh Mắt

Chương 133. Muôn Người Muôn Vẻ, Đều Có Thể Thu Hết Vào Trong Ánh Mắt
Chương 133. Muôn Người Muôn Vẻ, Đều Có Thể Thu Hết Vào Trong Ánh Mắt

"Anh, anh nói cái gì! Cao ốc Song Tử là của anh?"

Khi nghe xong câu đó tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy trước mắt là một mảng mờ mịt, đại não thiếu dưỡng khí trầm trọng.

Thật đúng là một câu chuyện hài hước!

Anh ta thế mà dám bỏ ra 18 tỉ để mua cao ốc Song Tử?

Mã Nghĩa run rẩy cầm lấy sổ đỏ, thân thể anh ta cứ như bị sét đánh đứng sững tại chỗ.

Nhưng giấy trắng mặt đen đã viết rất rõ ràng.

Tòa cao ốc Song Tử này thực sự thuộc sở hữu của người thanh niên trước mặt!

Nhìn toàn bộ Trung Quốc, cho dù là ông chủ Mã có giá trị con người hàng tỷ, e rằng cũng không làm được chuyện như vậy.

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người trong đại sảnh nhìn Lâm Dật đã thay đổi.

Tôn trọng!

Đánh giá!

Kinh ngạc!

Say mê!

Muôn người muôn vẻ, đều có thể thu hết vào trong ánh mắt.

“Bây giờ còn có cái gì sai không?” Lâm Dật hỏi.

"Không, không còn nữa."

Mã Nghĩa hoảng sợ!

Anh ta hoàn toàn hoảng loạn.

Nếu như người ta chỉ là một ông chủ nhỏ, hoặc là một thanh niên trẻ bình thường đang gây dựng sự nghiệp, thì anh cũng không cần phải để Lâm Dật vào mắt.

Nhưng Lâm Dật không chỉ có 1 tỷ tiền mặt trong người mà còn bỏ ra 18 tỉ nhân dân tệ để mua cao ốc Song Tử mới hoàn thành!

Người như vậy nằm ngoài phạm vi mà anh có thể xúc phạm.

Cho dù là cục trưởng, e rằng khi nhìn thấy một người như vậy cũng phải khách khí.

“Nếu đã không có vấn đề gì, vậy hãy làm thủ tục cho tôi đi.” Lâm Dật lạnh giọng nói.

"Được, được, xin anh chờ một chút."

Vội vàng đáp lại, Mã Nghĩa ngay lập tức cấp giấy phép kinh doanh cho Lâm Dật.

Một người như vậy, anh không thể xúc phạm nổi.

Nếu hôm nay anh dám làm khó dễ Lâm Dật, hậu quả anh phải gánh chịu có thể là bị cho nghỉ việc ngay vào ngày hôm sau!

Chẳng mất bao lâu, thủ tục của Lâm Dật đã hoàn thành, nhìn thấy giấy phép kinh doanh mới tinh, Lâm Dật cảm thấy mình đã tiến gần hơn một bước tới mục tiêu của mình.

Trong ánh mắt si mê của đám đông phụ nữ ở đây, Lâm Dật bước ra khỏi Cục Công Thương, chuẩn bị đến trường học nhìn qua một chút.

Nhưng khi vừa bước ra ngoài, anh nhận được cuộc gọi từ Tô Cách

"Anh có bận việc gì không?"

Vì chuyện xảy ra ngày hôm qua, cảm xúc của Tô Cách đối với Lâm Dật là vừa xấu hổ vừa phức tạp.

Ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

"Tôi vừa mới xong việc."

"Tôi có hẹn với bạn trai của Tôn Hiểu Vũ, muốn tìm anh ta nói chuyện một chút, chúng ta cùng đi đi."

Lâm Dật nhớ tới chuyện Tô Cách đã nói với mình ngày hôm qua, anh nhìn đồng hồ và nhận ra mới hơn 10 giờ.

Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến một giờ chiều, đủ để giải quyết những vấn đề khác.

"Được rồi, chúng ta gặp nhau ở đâu? Trường học sao?"

"Gần trường học có một tiệm Starbucks, chúng ta đến đó đi, anh muốn uống gì, tôi gọi giúp anh."

"Latte là được, tôi sẽ đến đó sau 20 phút nữa."

"Được."

Cúp điện thoại xong, Lâm Dật lái xe về phía trường đại học Sư Phạm Trung Hải.

Starbucks cũng không có quá nhiều người, giai điệu nhẹ nhàng vang lên rất thư thái.

"Lâm Dật."

Anh vừa bước vào đã nghe thấy tiếng Tô Cách gọi tên mình trên lầu hai, bước hai ba liền tới.

"Thật may là tôi không đến muộn."

“Anh đã đến muộn, nhưng bên kia cũng đến muộn.” Tô Cách nói.

"Người còn chưa tới sao?"

"Chúng ta hẹn gặp nhau lúc 10:30, 10 phút sau anh mới tới, nhưng bên kia vẫn chưa tới."

Tô Cách thở dài, có chút bất đắc dĩ.

"Không lầm đó chứ, cô dù sao cũng là chủ nhiệm Uỷ ban đoàn trường, có người không nể mặt cô như vậy sao?"

“Hơn một tháng nữa bọn họ sẽ tốt nghiệp, nên đương nhiên bọn họ sẽ không để tôi vào mắt.” Tô Cách nói:

"Với lại tôi nghe nói bạn trai của cô ấy tên là Dương Phong, nhà anh ta có vẻ khá giàu có, nhưng anh ta tật xấu đầy người."

"Có thể đoán được nếu là người bình thường, ở trong hoàn cảnh đó, nhất định sẽ an ủi Tôn Hiểu Vũ."

"Anh nói không sai."

Đúng lúc này, Tô Cách nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo bình thường đi lên cầu thang.

"Người đến rồi."

Lâm Dật nhìn lại thì phát hiện đó là bạn trai của Tôn Hiểu Vũ, anh ta có vẻ khá đẹp trai, chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài của anh ta cũng có thể nói là xứng đôi vừa lứa.

"Chủ nhiệm Tô, cô tìm tôi làm gì vậy?"

Dương Phong ngồi đối diện Tô Cách, không chút khách sáo mà ném chìa khóa xe và điện thoại di động lên bàn.

"Để tôi giới thiệu với anh, đây là Lâm Dật, phó chủ nhiệm ủy ban đoàn trường ta"

“Xin chào, chủ nhiệm Lâm.” Dương Phong lạnh nhạt chào hỏi, sau đó nói:

"Chủ nhiệm Tô, có chuyện gì phiền cô nói nhanh đi. Tôi còn có công việc khác vào buổi chiều. Tôi chỉ rảnh rỗi một tiếng thôi. Nói ngắn gọn lại đừng dài dòng, nếu lần sau có muốn gặp tôi, thì cũng đừng hẹn tôi ở những nơi như thế này nữa. Cấp bậc quá thấp."

Tô Cách khẽ nhíu mày, thái độ của Dương Phong khiến cô ấy rất không thoải mái.

"Hôm nay tôi tìm anh, chủ yếu là bởi vì muốn nói chuyện với anh về Tiểu Vũ."

"Nói cho tôi biết về cô ấy để làm gì, chúng tôi đã chia tay."

"Nhưng anh có biết rằng bởi vì anh mà cô ấy đã nghĩ đến việc phí hoài bản thân mình và suýt tự tử."

“Không phải chứ, nghiêm trọng như vậy sao?” Dương Phong giả bộ kinh ngạc nói:

"Tôi đã nói với cô rằng vấn đề này không liên quan gì đến tôi. Cô đừng mong chúng tôi sẽ quay lại với nhau. Là một người phụ nữ đã bị người khác xâm phạm, tôi không cần một người phụ nữ ô uế như vậy."

"Anh!"

Lời Tô Cách vừa nói ra một nửa đã đột ngột dừng lại.

Bởi vì Lâm Dật đã đá chân cô dưới gầm bàn.

Tính tình của cô gái này cũng quá nóng nảy rồi, nếu anh còn không ngăn cản thì một lúc nữa không chừng sẽ có đánh nhau, chỉ là chút chuyện không đâu mà thôi.

"Hiện tại chúng ta đều là tự do yêu đương. Chúng tôi là giáo viên đương nhiên sẽ không xen vào chuyện của anh. Chúng tôi chỉ mong anh có thể đến an ủi Tôn Hiểu Vũ để không làm tổn thương trái tim của cô ấy mà thôi", Lâm Dật nói.

"Nói đùa gì vậy? Chúng tôi đã chia tay, kêu tôi đi an ủi cô ấy sao?" Dương Phong nói.

"Anh còn nói bây giờ là tự do yêu đương, xung quanh tôi cũng không thiếu phụ nữ, nếu muốn chỉ cần đổi một người là được, tôi đến an ủi cô ấy thì có ích lợi gì? Các người coi thời gian của tôi là vô giá trị sao?"

"Suy cho cùng trước đây hai người cũng từng ở bên nhau, một chút tình cảm còn sót lại cũng không có sao?"

“Xin hai vị giáo viên đây đừng làm phiền tôi nữa, hai người đều đã lớn tuổi rồi, hai người đừng ngây thơ như vậy được không? Tôi cảm thấy xấu hổ thay hai người đó.” Dương Phong cười nói:

"Tôn Hiểu Vũ là một nữ sinh. Thời gian tôi ở trong trường đã cùng cô ấy ở bên nhau, tôi chỉ là ham muốn vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô ấy và muốn có lốp xe dự phòng lên giường miễn phí mà thôi, tôi không có ý định tiếp tục lâu dài với cô ấy."

Nhận thấy điều gì đó không ổn, Lâm Dật lại đá Tô Cách.

Cô gái này không thể kiềm chế được tính khí của mình sao, cứ như sắp ăn thịt người vậy.

Ngay cả khi cô ấy có ghét loại đàn ông đểu cáng cặn bã thì cũng không thể biểu hiện rõ ràng như vậy.

Tuy là nói như vậy, nhưng người tên Dương Phong này thật sự là có chút cặn bã.

“Tuy rằng chúng tôi không có quyền can thiệp vào chuyện của anh, nhưng hành động này của anh quả thực có chút quá đáng.” Lâm Dật hạ giọng nói.

“Chuyện này thì liên quan gì đến các người?” Dương Phong nóng nảy nói:

"Nếu tôi biết các người hẹn tôi đến để nói những chuyện nhảm nhí này, tôi sẽ không đến, các người làm chậm trễ thời gian của tôi đó."

"Nói như thế nào đi nữa, dù sao chúng tôi cũng là giáo viên của anh!"

Tô Cách bộc phát sự tức giận, làm những người có mặt tại Starbucks giật mình.

“Haha, cô đừng quá coi trọng bản thân như vậy.” Dương Phong nói:

"Nếu tâm trạng tốt, tôi có thể gọi cô một tiếng chủ nhiệm, nhưng nếu tâm trạng tôi không tốt, cô còn không bằng cái rắm ở trong mắt tôi!"

Nói xong, Dương Phong đứng dậy, "Hai người từ từ uống đi, tôi sẽ không ở đây nói nhảm với hai người nữa!"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 133.
Bình Luận (0)
Comment