Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 136 - Chương 134. Lần Sau Tôi Sẽ Nhẹ Chân

Chương 134. Lần Sau Tôi Sẽ Nhẹ Chân
Chương 134. Lần Sau Tôi Sẽ Nhẹ Chân

"Vừa rồi anh không nên ngăn cản tôi, tôi thật sự rất muốn tát anh ta!"

Nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Dương Phong, Tô Cách nghiến răng hằn học nói.

“Cô tức giận vì anh ta làm gì?” Lâm Dật lạnh giọng nói: “Tuy rằng lời nói có chút khó nghe, nhưng cả tôi và cô đều không đủ tư cách ra lệnh bằng cách cưỡng ép.”

"Loại người này là thứ mà tôi căm ghét nhất trên đời!"

Lâm Dật có nghe qua và biết được bạn trai cũ của Tô Cách đã bỏ trốn theo người khác, cô ấy căm ghét những tên cặn bã là chuyện đương nhiên.

Nhưng tại sao cô ấy lần đầu gặp nhau cô ấy cũng nhắm vào mình?

Tuy đẹp trai và có tiền nhưng mình không hề cặn bã chút nào.

Sau khi nghe Lâm Dật nói vài câu, tâm trạng của Tô Cách đã ổn định lại rất nhiều.

Quả thực cô ấy có hơi nóng nảy.

"Không nói về anh ta nữa, chúng ta nói về anh đi."

"Nói cái gì về tôi vậy? Tôi không phải đồ cặn bã."

Tô Cách duỗi chân một cái, "Lần sau đá tôi anh có thể nhẹ hơn không? Tôi đau chết mất."

"Ừm, tôi xin lỗi, đã làm cô đau, lần sau tôi sẽ nhẹ chân."

Tô Cách ngây người nhìn Lâm Dật, "Cũng trưa rồi. Một lát nữa ba người chúng tôi sẽ ra ngoài ăn cơm, anh có đi cùng không?"

"Thôi đi, tôi trưa nay có việc nên không đi."

"Còn ngày mai, sinh nhật của Thạch Lị, chồng cô ấy đi công tác, tôi đã sắp xếp một bàn, anh có đi không?"

Lâm Dật tự hỏi, tại sao chồng của những người phụ nữ trẻ đã có gia đình lại thích đi công tác như vậy?

Lâm Dật suy nghĩ một chút, mới từ chối: "Tôi không cùng cô đến đó được, cô có thể đi."

“Vậy anh đi trước đi, tôi ở đây chờ bọn họ.” Tô Cách vén tóc, “Ngày mai anh đi làm là được rồi, buổi chiều không cần tới.”

"Được."

Tạm biệt xong, Lâm Dật lái xe đến khách sạn Bán Đảo.

Bởi vì anh đã hẹn Dương Thiên Ba gặp nhau ở đây, đến đây sớm hơn một chút, vừa lúc bữa trưa giải quyết ở đây là được.

Cùng lúc đó, một chiếc ô tô Bentley màu đen đang tiến đến khách sạn Bán Đảo.

Ngoài tài xế, còn có hai bố con ngồi ở phía sau xe.

Người đàn ông trung niên tên là Dương Thiên Ba, ông ta là ông chủ của bất động sản Đỉnh Huy, và ông ta cũng là người mà Lâm Dật đã hẹn gặp vào chiều nay.

Thật trùng hợp, con trai của ông ta là Dương Phong cũng vừa gặp Lâm Dật.

"Con làm sao vậy? Cả buổi sáng không nhìn thấy con, con không biết buổi chiều chúng ta phải gặp một đại nhân vật sao?"

"Bố đừng nhắc tới nữa, con có một số chuyện lộn xộn ở trường rất phiền toái."

“Con đã sắp tốt nghiệp, sau này con đừng tham gia vào chuyện của trường học nữa.” Dương Thiên Ba răng dạy: “Hôm nay bố đưa con đến đây là để con mở mang tầm mắt và nâng cao kiến ​​thức.”

"Bố, bố và chú đều thổi phồng về đại nhân vật kia như vậy, anh ta thật sự lợi hại lắm sao?"

"Tất nhiên, anh ta là một người đàn ông giàu có nhưng rất khiêm tốn. Con đừng đi ra ngoài rồi nói những điều vô nghĩa. Người đàn ông giàu có nổi tiếng đó rất quan tâm đến quyền riêng tư của anh ta." Dương Thiên Ba nói: "Nếu không phải vì để con học hỏi sau này kế nghiệp bố, bố sẽ không mang theo con đến đây."

"Bố đừng lo lắng, con nhất định sẽ không nói bậy."

Dương Phong háo hức chỉ tay lên trời thề thốt, anh ta cũng có chút hưng phấn.

Gia tộc họ Dương tuy cũng rất giàu có nhưng vẫn kém xa người đàn ông giàu có bí ẩn mua được cả tòa cao ốc Song Tử kia.

Anh ta trưởng thành đến ngần này tuổi, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông có đẳng cấp cao đến như vậy.

Chỉ là anh ta không thể đi ra ngoài và khoe khoang, thật là tiếc.

Gần 12 giờ 30, chiếc Bentley của Dương Thiên Ba dừng ở lối vào của khách sạn Bán Đảo, sau đó đến quán cà phê, lẳng lặng chờ Lâm Dật đến, không dám đến muộn một chút nào.

Đối với cả hai bố con bọn họ, thời gian 30 phút này có hơi khó khăn.

Nếu dự án này có thể giành được thắng lợi, hiệu ứng thương hiệu của bất động sản Đỉnh Huy sẽ được tăng lên đáng kể.

Ngược lại, nếu không lấy được sẽ là một tổn thất rất lớn.

Khoảng một giờ chiều, điện thoại di động của Dương Thiên Ba vang lên.

Phát hiện đó là cuộc gọi của Lâm Dật, ông ta hào hứng trả lời.

"Lâm tiên sinh, tôi đã đến rồi, ngài đến rồi sao? Tôi sẽ ra đón ngài ngay."

"Không cần, tôi đã nhìn thấy anh."

Cúp điện thoại xong, hai bố con nhìn xung quanh, tìm kiếm Lâm Dật.

Khi nhìn thấy Lâm Dật, sắc mặt của Dương Phong lập tức lạnh đi.

“Sao lại là anh!” Dương Phong chỉ vào mặt Lâm Dật nói: “Tôi đã tới đây rồi mà anh vẫn âm hồn bất tán đuổi theo tôi, có phải anh lại muốn xen vào chuyện của tôi không."

"Hả?"

Nhìn thấy con trai mình và Lâm Dật nói chuyện như vậy, Dương Thiên Ba sợ hãi muốn đi tiểu ra quần.

"Con đang ăn nói vớ vẩn gì vậy!"

"Bố, bố không biết đâu. Người này là Lâm Dật, phó chủ nhiệm uỷ ban đoàn trường của trường chúng con. Bởi vì ​​anh ta mà buổi sáng con đã lãng phí rất nhiều thời gian. Anh ta bị con mắng một hồi mà vẫn đuổi theo tới tận đây, quả thật là âm hồn bất tán!"

Lâm Dật cũng có chút kinh ngạc, không ngờ lại có chuyện trùng hợp như vậy.

Dương Phong, người mà anh đã gặp vào sáng nay, hóa ra là con trai của Dương Thiên Ba.

“Dương Thiên Ba, ông thật giỏi, ông lại sinh ra một đứa con trai ngoan như vậy!” Lâm Dật thở dài.

"Anh đang nói cái quái gì vậy, tôi làm sao, anh có tin tôi sẽ..."

Bốp!

Dương Thiên Ba không nói gì liền tát vào mặt Dương Phong.

"Mày muốn chết à, mày có tin hôm nay bố đánh chết mày tại đây không!"

Dương Thiên Ba ra tay rất mạnh, ông ta đánh Dương Phong ngã xuống đất chỉ bằng một cái tát.

"Bố, tại sao bố lại đánh con? Anh ta là chỉ là một tên chủ nhiệm quèn. Con mắng anh ta vài câu thì đã sao, bố không nên đối xử với con như thế này."

"Con mẹ mày!"

Chỉ vào mặt của Dương Phong, Dương Thiên Ba chửi rủa, "Người trước mặt mày là Lâm tiên sinh, là người đã mua tòa cao ốc Song Tử. Mày dám ở trước mặt Lâm tiên ăn nói hỗn xược, bố thật sự nóng lòng muốn đánh chết mày!"

Dương Thiên Ba nói hết một hơi.

Một doanh nghiệp vốn đang phát triển tốt đẹp lại có nguy cơ bị hủy hoại bởi tên ngu ngốc này.

Nếu ông ta biết trước sẽ xảy ra tình huống thế này, từ đầu ông ta sẽ không mang tên vô dụng này theo!

Dương Phong che mặt, trong lòng có như có mười vạn con ngựa phi nước đại.

"Bố, bố nói gì vậy? Anh ta là người đàn ông giàu có bí ẩn đã mua Tòa cao ốc Song Tử sao?"

"Mày cho rằng bố sẽ cùng mày nói giỡn sao?"

“Nhưng anh ta chỉ là một tên chủ nhiệm quèn ở ủy ban đoàn trường của con. Bọn con đã gặp nhau vào buổi sáng hôm nay.” Dương Phong nói với vẻ bực bội.

“Tôi làm việc ở trường học để trải nghiệm cuộc sống không được sau.” Lâm Dật lạnh nhạt nói.

“Giờ thì mày đã hiểu chuyện gì đang xảy ra chưa.” Dương Thiên Ba chửi bới, hận rèn sắt thành thép:

"Mày cho rằng ai cũng giống như mày sao? Ngày nào cũng chỉ biết tụ tập ăn chơi, có thời gian rảnh thì đi theo Lâm tiên sinh mà học hỏi thêm đi, nếu không thì việc kinh doanh của gia tộc sẽ bị sụp đổ trong tay mày đấy!"

"Đi, đi làm ở trường học trải nghiệm cuộc sống sao?"

Dương Phong hoàn toàn không thể nào hiểu được hành động này của Lâm Dật.

Đã là phú nhị đại còn đến một nơi đổ nát như trường đại học để trải nghiệm cuộc sống làm gì chứ!

"Lâm tổng, có chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh có cần chúng tôi ném bọn họ ra ngoài không?"

Nghe thấy tiếng cãi vã, Vương Thiên Long đi tới và hỏi.

"Không cần, tự tôi có thể xử lý được."

Dương Thiên Ba và Dương Phong sửng sốt ngây người, cả hai người bọn họ trước đây đều đã từng đến khách sạn Bán Đảo, và bọn họ cũng biết Vương Thiên Long.

Nhưng bọn họ không thể ngờ rằng người đàn ông này lại gọi Lâm Dật một tiếng Lâm tổng.

“Lâm tổng, chẳng lẽ ngài là?” Dương Thiên Ba ngập ngừng hỏi, nỗi lo sợ kinh hoàng trong lòng ông ta đã nổi dậy.

"Tôi không chỉ là chủ nhân của tòa nhà cao ốc Song Tử, mà tôi còn là ông chủ của khách sạn Bán Đảo, ông còn vấn đề gì muốn hỏi tôi không?"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 134.
Bình Luận (0)
Comment