Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 137 - Chương 135. Đàn Ông Cần Phải Bồi Bổ

Chương 135. Đàn Ông Cần Phải Bồi Bổ
Chương 135. Đàn Ông Cần Phải Bồi Bổ

"Vậy là, ngay cả khách sạn Bán Đảo cũng là của ngài sao?"

Dương Thiên Ba thì không sao, Lâm Dật có thể bỏ ra 18 tỉ nhân dân tệ để mua tòa cao ốc Song Tử, thì việc anh đang sở hữu một khách sạn cao cấp năm sao cũng là bình thường.

Ngược lại là Dương Phong, trong lòng anh ta kinh hãi hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại, trong đầu hiện lên hàng ngàn dấu chấm hỏi.

Một kẻ giàu có như vậy lại muốn đi dạy học để trải nghiệm cuộc sống!

Đấy không phải là điều mà anh ấy nên làm!

"Lâm tiên sinh, con trai tôi thường ngày được tôi chiều chuộng quen rồi, nếu nó có nói những điều không nên nói, mong ngài rộng lượng bỏ qua cho. Ngài đừng quan tâm đến nó."

Lâm Dật bình tĩnh nhìn Dương Phong, "Anh ta không có nói những chuyện không nên nói, mà là làm chuyện không nên làm."

"Nó đã làm chuyện gì không nên sao?"

Dương Thiên Ba sửng sốt một chút, ông ta không hiểu được ý tứ trong lời nói của Lâm Dật.

Nhưng Dương Phong hiểu rõ ràng, vội vàng nói:

"Thầy giáo Lâm, tôi biết lỗi rồi. Tôi sẽ đi xin lỗi Tôn Hiểu Vũ ngay lập tức, tôi sẽ tìm cô ấy cầu xin quay lại, tôi nhất định sẽ kết hôn với cô ấy. Tôi mong thầy Lâm hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi thật sự đã nhận ra sai lầm của mình rồi."

"Quên đi, Tôn Hiểu Vũ là một cô gái tốt, anh hãy cho cô ấy một lối thoát đi, sau này đừng đến quấy rầy người ta nữa."

Dương Thiên Ba vẫn còn đang lúng túng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông ta định khi trở về sẽ hỏi rõ chuyện này.

“Lâm tiên sinh, tôi thay con trai tôi xin lỗi ngài vì những gì mà con trai tôi đã làm, nhưng tôi có thể đảm bảo với ngài, trình độ về bất động sản của chúng tôi không chỉ riêng ở Trung Hải, mà ở cả nước nhất định là cầm cờ đi đầu. Tôi hy vọng ngài có thể cho chúng tôi một cơ hội."

Bốp bốp----

Dương Phong không ngừng đánh vào mặt mình, khóc lóc nói, "Thầy giáo Lâm, tôi thật sự đã biết mình sai rồi, xin thầy hãy cho Lâm gia chúng tôi một cơ hội."

“Đây là hai việc khác nhau, tôi đương nhiên sẽ công tư phân minh.” Lâm Dật xua xua tay, “Ở đây không còn việc của anh. Để bố anh ở lại bàn công việc với tôi.”

"Được được, tôi sẽ không ở đây làm phiền thầy giáo Lâm nữa."

Dương Phong vội vàng lui ra ngoài, không dám ở lại quá lâu.

Sau khi Dương Phong rời đi, Dương Thiên Ba cúi đầu và xin lỗi một lần nữa, thái độ vô cùng chân thành.

“Được rồi, không cần xin lỗi nữa.” Lâm Dật nhìn tài liệu của bất động sản Đỉnh Huy, lạnh nhạt nói: “Nhưng tôi khuyên ông, lúc về nhà nên dạy dỗ lại con trai mình, nếu không sẽ dễ xảy ra chuyện lớn trong tương lai."

"Lâm tiên sinh dạy dỗ rất phải. Khi trở về tôi sẽ nghiêm khắc quản giáo lại nó."

Dương Thiên Ba thầm thở phào trong lòng, đứa con trai này của ông thật đúng là đáng chết, ông muốn vứt nó đi cho xong.

Trước đây ông ta còn nghĩ rằng con trai ông ta khá ngoan, nó không có khuyết điểm gì lớn ngoài việc quá ham chơi.

Nhưng hôm nay ông ta nhìn thấy Lâm Dật, một người đàn ông trẻ tuổi xuất chúng như vậy, Dương Thiên Ba đã hiểu chênh lệch là như thế nào.

Đây mới là quý tộc tinh anh thật sự, hai người chênh lệch quá xa.

Gần nửa giờ sau, Lâm Dật và bất động sản Đỉnh Huy đã ký hợp đồng, coi như đã chính thức đạt được thỏa thuận hợp tác.

"Lâm tiên sinh, cảm ơn anh đã tin tưởng chúng tôi. Về mặt quản lý tài sản, chúng tôi sẽ không bao giờ để ngài phải thất vọng."

"Được."

Lâm Dật gật đầu, "Tôi chỉ nhìn hành động thực tế."

.........

Tại trường đại học Sư Phạm Trung Hải, ba người Tô Cách cùng nhau đi về phía trường học sau khi dùng bữa xong.

“Chị Tô, chỗ Dương Phong không còn hy vọng nào nữa sao?” Tô Giai hỏi.

"Nhắc đến hắn ta chị lại cảm thấy tức giận." Tô Cách nói, “Có vẻ như hắn ta sắp tốt nghiệp nên chẳng xem chúng ta ra gì, chẳng qua chỉ có vài đồng tiền dơ bẩn mà thôi, làm như mình giàu có lắm vậy."

"Không phải chủ nhiệm Lâm đã đi theo sao, anh ấy cũng không thuyết phục được à?" Thạch Lị nói.

"Tính cách của Lâm Dật các người còn không biết sao? Bình tĩnh muốn chết đi." Tô Cách miệng nói không ngừng, "Vậy nên chúng tôi không có tham gia quá nhiều vào chuyện này. Suy cho cùng chúng tôi cũng không có quyền ép buộc Dương Phong làm chuyện gì, anh ấy không có nóng nảy giống như chị."

“Nói mới để ý.” Tống Giai cười nói: “Chị Tô, chị không nhận ra chị và Lâm Dật rất hợp nhau sao? Thật là xứng đôi vừa lứa.”

“Này này, em đang nói gì đấy?” Tô Cách xấu hổ nói.

"Vậy chị đỏ mặt làm gì?"

Ling Ling Ling ----

Tô Cách định phản bác lại, nhưng điện thoại di động trong túi cô ấy lại vang lên.

"Thầy Lý có việc gì sao."

"Chủ nhiệm Tô, các cô đã dùng bữa xong chưa? Dương Phong đến đây, nói là có việc gấp tìm cô." Lý Hưng Bang nói.

“Dương Phong đến rồi à?” Giọng điệu của Tô Cách bất giác cao lên.

Cô ấy cảm thấy có một chút kỳ lạ.

Việc rắc rối vào buổi sáng khiến anh ta rất khó chịu, bây giờ sao anh ta lại đến đây?

"Ừm, anh ta chỉ nói là muốn tìm cô, ngoài ra không có chuyện gì khác."

"Được rồi, để anh ta chờ tôi trong phòng làm việc đi, tôi sẽ sớm quay lại."

"Được."

Sau khi cúp điện thoại, Tống Gia và Thạch Lị đều vây quanh cô.

"Chị Tô, có chuyện gì vậy? Tại sao Dương Phong lại trở về tìm chị?"

“Tôi cũng không biết.” Tô Cách nhún vai, “Nhanh lên, chúng ta trở về xem một chút.”

Cả ba tăng tốc độ đi đến văn phòng cùng nhau.

Ngay khi cánh cửa mở ra, bọn họ đã nhìn thấy Dương Phong bước đến cúi đầu chào Tô Cách.

"Chủ nhiệm Tô, tôi xin lỗi cô vì những gì đã xảy ra vào buổi sáng hôm nay. Là tôi không hiểu chuyện, xin cô hãy bỏ qua cho tôi."

Tô Cách:? ? ?

Tình huống này là thế nào?

Anh ta đến để xin lỗi mình?

"Không cần xin lỗi, tôi là giáo viên của anh, cho nên tôi sẽ không tính toán chuyện này với anh."

“Cảm ơn chủ nhiệm Tô.” Dương Phong nói, “Tôi đã nhận ra sai lầm của mình. Tôi muốn gặp Tiểu Vũ vào buổi chiều để xin lỗi. Cô có thể đưa tôi đến đó không?”

Nếu không phải Lâm Dật nói không cần, Dương Phong thật sự sẽ cùng Tôn Hiểu Vũ quay lại với nhau, nhưng anh ta hiện tại không có cái gan này.

"Không thành vấn đề gì."

Ba người Tô Cách liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy ánh mắt bất ngờ của đối phương.

Bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng được, làm sao mà vừa qua mấy giờ Dương Phong lại có sự thay đổi lớn như vậy?

Phải chăng là do Lâm Dật làm?

Nhưng với thân phận của Dương Phong mà nói, Dương Phong làm sao chịu khuất phục?

Điều này quá kì diệu.

.........

Về phần trường học, Lâm Dật cũng không quá để tâm.

Sau khi giải quyết các vấn đề về bất động sản, anh lái xe trở về Cửu Châu Các.

Anh tính toán chi tiết, ngày mai là cuối tuần, chỉ cần sau nửa đêm, sẽ có thể bắt đầu mở nghề nghiệp mới.

Anh cũng không biết lần này hệ thống sẽ mở nghề nghiệp gì.

Nó đáng để anh mong đợi.

Nhưng hiện tại, mức độ hoàn thành nghề nghiệp chỉ mới 70%, có thể còn một hoặc hai nhiệm vụ phía sau nữa mới đủ yêu cầu.

Anh sợ rằng sẽ không thể bắt đầu một nghề nghiệp mới trước.

Nhiệm vụ cuối cùng vẫn chưa xuất hiện, theo đặc điểm của những nhiệm vụ lần trước, ước tính nhiệm vụ cuối cùng sẽ có phần khó khăn hơn.

Anh e rằng sẽ không dễ dàng để có được phần thưởng cuối cùng như vậy.

[Nhiệm vụ hệ thống, hoàn thành 20 giờ dạy học, thưởng 300.000 điểm thông thạo!]

Lúc anh đang nghĩ về nhiệm vụ cuối cùng thì nó lại xuất hiện ngay lập tức.

Hai mươi giờ dạy học có nghĩa là 20 tiết học. Nếu một ngày có một tiết học vậy thì anh sẽ mất 20 ngày để hoàn thành.

Cái này là còn không tính những ngày cuối tuần.

Theo tốc độ thông thường, anh sẽ mất ít nhất một tháng để hoàn thành nhiệm vụ này.

Điều này thật là rắc rối.

Lâm Dật nghĩ nghĩ, thôi thì mở nghề nghiệp mới trước vậy.

Để nhiệm vụ cuối cùng đó chờ khi nào mình hoàn thành xong nghề nghiệp mới này sẽ quay lại làm tiếp.

Tóm lại, phần thưởng cuối cùng phải đạt được, không thể kéo dài thêm nữa.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật vừa ngủ dậy thì nhận được điện thoại của Vương Oánh.

"Tiểu Dật, cậu dậy chưa?"

“Em vừa mới dậy.” Lâm Dật lười biếng nói.

"Nghe giọng nói này của cậu, cậu vẫn chưa tỉnh ngủ đúng không? Chị có làm phiền em không?"

"Không, em thường thức dậy vào lúc này."

“Đúng rồi chị chưa chưa ăn sáng, cậu hãy đến nhà chị dùng bữa sáng đi, chị đang làm bữa sáng đây, sau khi ăn xong chúng ta cùng nhau đi mua xe.” Vương Oánh đề nghị.

"Được, chị đợi cậu ở nhà."

Cúp điện thoại xong, Lâm Dật mặc quần áo đứng dậy tắm rửa, lấy chìa khóa xe Koenigsegg RS, lái xe đến nhà Vương Oánh.

Dang dang dang——

"Đến ngay đây."

Vừa gõ cửa, anh đã nghe thấy giọng của Vương Oánh.

Cửa được mở ra, Vương Oánh đang đeo tạp dề, trên tay cầm thìa, mặc bộ đồ ngủ bằng lụa mềm mại, giống như một người phụ nữ nội trợ.

“Mau vào đi.” Vương Oánh chào hỏi Lâm Dật, mời anh vào, “Còn một món nữa, sắp xong rồi.”

"Đừng vội, dù sao hôm nay cũng không có việc gì."

"Chị không thể so sánh với em," Vương Oánh cười nói:

"Không phải em đã giao dự án bến tàu Vọng Giang cho Kỷ tổng làm sao? Chị nghe nói công ty và công ty thiết kế Nhã Lạc đã đàm phán xong, hiện tại thiết bị đã được đưa vào công trường. Chị còn nghe nói rằng việc xây dựng đã bắt đầu vào ngày hôm qua."

“Vậy thì chuyện này phải trách em rồi” Lâm Dật cười nói: “Nếu không có dự án này của em, em đoán rằng chị sẽ không bận rộn như vậy.”

"Cái này còn nói làm gì? Nếu không có dự án của em, công ty còn kiếm được lợi nhuận gì nữa? Ngay cả tiền lương cũng không có để trả cho bọn chị."

Nói xong, Vương Oánh mang món cuối cùng là cà chua xào trứng lên.

"Hãy nếm thử tay nghề của chị đi, nhất định không thua kém ai."

Nhìn thấy bữa sáng thịnh soạn phong phú, Lâm Dật nhỏ giọng: "Hương vị hẳn là không có vấn đề gì, nhưng buổi sáng làm nhiều món ăn như vậy, còn có một nồi canh nhân sâm lớn. Không phải là quá xa xỉ rồi sao?"

“Nam nữ không giống nhau, nam nhân cần phải bồi bổ.” Vương Oánh nói: “Nếu không đến năm ba mươi bốn mươi tuổi, em sẽ lực bất tòng tâm.”

"Chậc chậc chậc, vẫn là một người phụ nữ đã có gia đình mới biết thương người."

Vương Oánh mỉm cười, "Về sau cậu đi theo chị Oánh, chị đảm bảo có thể hầu hạ cậu tận lực."

"Vậy thì em sẽ đợi."

Hai người vui vẻ cười nói trò chuyện, ăn sáng xong liền cùng nhau đi ra ngoài.

Vương Oánh ăn mặc đơn giản và thanh lịch, với váy tối màu và tất màu da, vừa trí thức vừa phóng khoáng.

"Tiểu Dật, cậu lại đổi xe rồi hả?"

Vương Oánh đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc Koenigsegg ở dưới nhà.

"Em đã mua một vài chiếc xe và thay phiên lái chúng."

"Suy nghĩ của kẻ giàu có như cậu, chị đây cũng không đoán ra được, nhưng chị vẫn nguyện ý ngồi vào xe của cậu."

"Hân hạnh."

Khi hai người lên xe, Lâm Dật hỏi:

"Chị Oánh, chị có yêu cầu gì với chiếc xe dự định sẽ mua không?"

Vương Oánh suy nghĩ một lúc, "Chị muốn một chiếc xe màu trắng. Tính năng hiệu suất gì đó đủ dùng là được. Chỉ cần chọn một chiếc đẹp mắt là được."

“Vậy thì Maserati đi.” Lâm Dật thản nhiên nói.

Dù chỉ là thương hiệu hạng thấp trong dòng xe thể thao nhưng Maserati hoàn toàn không có gì đáng để chê.

Suy cho cùng các thương hiệu xe thể thao khác đều quá phô trương, Maserati khá thích hợp.

"Maserati? Nếu chị nhớ không lầm, tổng giám đốc Kỷ cũng lái chiếc xe nhãn hiệu này."

“Ừ.” Lâm Dật gật đầu, “Cô ấy mua chiếc xe đó vì vẻ đẹp của Maserati.”

“Như vậy sẽ không tốt đâu.” Vương Oánh lập tức từ chối: “Ngân sách của chị chỉ có hai mươi vạn, hơn nữa người có đẳng cấp như Kỷ tổng chỉ lái Maserati. Chị có tư cách gì mà lái chiếc xe cùng nhãn hiệu với cô ấy?”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 135.
Bình Luận (0)
Comment