Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1282 - Chương 1280. Quầy Trái Cây Bị Đập Phá

Chương 1280. Quầy Trái Cây Bị Đập Phá
Chương 1280. Quầy Trái Cây Bị Đập Phá

Nhìn thấy thái độ của người thanh niên, người xung quanh liền hiểu chuyện gì sẽ xảy ra.

Đây nào giống là đến đưa tiền, giống như là đến đánh nhau hơn.

“Hay là thôi đi, chỉ có 100 tệ.” Cô gái kéo bạn trai của mình lại, nói:

“Anh Trần mở đạo quán Taekwondo, anh gọi anh ấy tới, nếu như làm hỏng thì chúng ta sẽ phải bồi thường nhiều hơn.”

“Đây không phải là chuyện có tiền hay không.” Thanh niên trẻ tuổi nói:

“Anh thà rằng bồi thường 100 ngàn tệ, cũng sẽ không cho 100 tệ này!”

“Được, như vậy mới giống là đàn ông Yến Kinh, thà rằng đánh cho cậu ta một trận rồi bồi thường tiền, cũng không thể để cậu ta bắt nạt người bên ngoài được.” Người vây xem kêu ầm lên.

“Mọi người không nên kích động, tôi gọi người tới là để nói rõ phải trái với anh ta, thuận tiện để cho anh ta cảm nhận sự nhiệt tình của người Yến Kinh, không thể để anh ta đến đây uổng công được.”

“Ha ha, tốt!”

Người chung quanh đều giễu cợt theo, cho dù là người bị giá trị nhan sắc của Lâm Dật thu hút tới, hiện tại cũng nhìn anh cực kỳ không vừa mắt.

Đến nơi này gạt người, cũng quá không ra gì!

Cô gái trẻ tuổi vẫn có chút khẩn trương.

“Xác định không có vấn đề gì sao, anh Trần ra tay rất nặng. Tháng trước lúc chúng ta cũng ăn cơm, anh ấy đánh nhau với bàn bên, sau đó đánh người ta gãy xương sườn, bồi thường hết mấy trăm ngàn. Nếu như làm lớn việc này thì sẽ rất khó dọn dẹp.”

“Không phải anh đã nói rồi sao, làm hỏng bồi thường tiền là được, 100 ngàn tệ là quá dư dả. Nhưng anh tuyệt đối không cho 100 tệ này, tuyệt không thể để anh ta chiếm tiện nghi được, nếu không còn tưởng rằng Vương Ngôn anh thật sự sợ anh ta.”

Thấy bạn trai khăng khăng muốn động thủ, cô gái cũng không tiện nói thêm, nên đành mặc kệ.

Nhưng Lâm Dật không nói chuyện, vẫn đứng tại chỗ, sắp xếp sạp trái cây, cũng không quan tâm lắm.

Không đến vài phút, đoàn người nghe thấy tiếng ồn truyền đến từ bên ngoài.

Mọi người quay đầu lại, phát hiện mười mấy người đang đi về phía bên mình.

Một đám cao lớn vạm vỡ, khí thế hung hăng, dọa cho quần chúng vây xem phải vội vàng nhường ra một con đường.

Người dẫn đầu ăn mặc đơn giản, thân cao hơn 1m90, tóc ngắn, trên hai tay đều là hình xăm, dẫn người trực tiếp đi tới trước mặt Vương Ngôn.

Người đàn ông tên là Trần Lập, là người lớn lên từ nhỏ với Vương Ngôn.

Bởi vì lúc trước du học tại Hàn Quốc, học được bản lĩnh Taekwondo, sau đó về nước liền mở một đạo quán Taekwondo để lập nghiệp. Đạo quán nằm ngay gần Vương Phủ Tỉnh, nếu không cũng không có khả năng tới nhanh như vậy.

“Anh Trần, anh đã đến.”

Trần Lập nhìn thoáng qua Lâm Dật, “Người lừa gạt cậu chính là anh ta?”

“Đúng, tôi nếm thử một quả vải, sau đó anh ta liền bắt tôi trả 100 tệ, anh nói xem đây có tính là lừa bịp người hay không?”

“Tôi thao...” Trần Lập cười nhìn về phía Lâm Dật, “Tiểu tử, cậu đúng thật là thú vị a, ngay cả loại chuyện này mà cũng dám làm? Cậu có biết đây là đâu không?”

“Tôi đã nói rồi, 3000 tệ một cân, một quả vải mà chỉ lấy 100 tệ, đã không đắt lắm rồi.”

“Nhưng tôi sống nhiều năm như vậy, còn chưa thấy qua ai bán 3000 tệ một cân hoa quả cả.”

“Đó là bởi vì anh không có kiến thức, tại Trung Hải thì có bán.”

Trần Lập nhăn mày, trên mặt lộ vẻ tức giận.

“Anh có ý tứ gì? Ý anh là cảm thấy Yến Kinh chúng tôi không bằng Trung Hải sao.”

Trải qua thời gian dài, đây đều là một vấn đề rất nhạy cảm, hai bên không ai phục ai, ai cũng muốn áp đối phương dưới chân.

Hiện tại lại có người ngoài nói như vậy, không chỉ có Trần Lập mà người Yến Kinh vây xem cũng đều có chút nghe không nổi nữa.

“Tôi chỉ nói đúng sự thật, anh nghĩ như thế nào thì tôi không quan tâm.” Lâm Dật nói:

“Anh ta không phải bảo anh đến đưa tiền sao, tiền mặt hay là quét mã?”

“A...”

Trần Lập ôm eo, im lặng nở nụ cười.

“Mấy anh em, tiểu tử này không chỉ lừa bịp người, hơn nữa còn nói Yến Kinh không bằng Trung Hải, các người nói chuyện này nên làm sao bây giờ?”

“Ha ha...”

Mấy người mà Trần Lập mang tới đều cười ha hả.

“Anh Trần, người ta đã nói như vậy, nếu như còn không đưa tiền thì chính là chúng ta không đúng.”

“Cậu nói như vậy cũng không sai, ha ha...”

Trần Lập đi về phía Lâm Dật, nhìn thoáng qua hoa quả trên quầy hàng.

“Vải này bán 3000 tệ một cân đúng không?”

“Đúng vậy.”

Hô thông!

Trần Lập không nói chuyện mà đá mấy thùng vải xuống đất.

Nhưng tựa hồ còn chưa đủ nghiền, nho và táo bên cạnh cũng không may mắn thoát nạn, đều bị anh ta đá ngã.

Hoa quả rơi vãi khắp nơi, muốn bán tiếp là chuyện không thể nào.

Trần Lập nhìn Lâm Dật với vẻ kiêu ngạo, càn rỡ nói:

“Tôi xử lý như thế, anh có hài lòng hay không? Có muốn đòi tiền chúng tôi nữa không?”

Lâm Dật không tức giận, mà nở nụ cười.

“Anh làm như vậy thì lại có chút quá đáng.”

Trần Lập nhún vai, “Tôi quá đáng đó, anh có thể làm gì tôi? Chậc chậc chậc, nhìn vẻ mặt của anh thì hình như là không phục, không phục cũng được, anh có thể tới đánh tôi.”

“Được thôi.”

“À đúng rồi, anh nên nhớ nơi này là Yến Kinh, là nơi rồng cuộn hổ nằm. Một người ngoài như anh lại dám đến giả trang ở đây, cũng không nhìn một chút xem mình có cái đức hạnh gì!”

“Ha ha...”

Người xung quanh đều cười ha hả, giễu cợt Lâm Dật.

“Xem ra chính là kẻ hiếp yếu sợ mạnh, cậu ta thấy tên tiểu tử kia dễ bắt nạt nên rao giá trên trời. Bây giờ người ta tìm người đến, phá hàng của mình, một cái rắm cũng không dám thả, dạng này người thật sự là đáng giận.”

Vương Ngôn đứng ở một bên cũng nở nụ cười.

“Tiểu Dĩnh, em thấy chưa, dạng người như anh ta chính là thích ăn đòn, xem ra chính là kẻ hiếp yếu sợ mạnh.”

“Mệt em mới vừa rồi còn cảm thấy anh ta lớn lên đẹp trai, muốn thổi phồng việc buôn bán của anh ta một chút, không nghĩ tới lại chỉ là cái bao cỏ.”

“Cho nên mới nói, sau này đừng có quan tâm nhiều đến loại hình người dạng chó này nữa.”

“Biết rồi.”

“Anh Trần, mọi chuyện đã xử lý xong, chúng ta cũng đi thôi. Đến buổi tối anh gọi mấy người anh em này đến, tôi sẽ sắp xếp một chút, chúng ta ra ngoài tụ họp.” Vương Ngôn nói.

“Chút chuyện nhỏ như vậy, còn tụ họp cái gì, cậu làm việc của mình đi, chúng tôi cũng phải về đạo quán.”

“Vậy thì tôi không khách sáo với anh nữa.”

“Khách khí cái gì chứ, đều đã quen biết nhiều năm như vậy.”

Nói xong, Trần Lập chào hỏi những người khác một tiếng.

“Một kẻ bất lực, không cần quan tâm đến anh ta, chúng ta trở về tiếp tục huấn luyện.”

“Được.”

Mọi người lên tiếng, cười ha hả xoay người rời đi, nhưng tại lúc này, giọng nói của Lâm Dật lại vang lên từ sau lưng của bọn họ.

“Các người hình như đã hiểu lầm ý của tôi.”

“Hả? Anh nói cái gì?”

“Tôi vừa rồi nói được thôi, chính là không phải là không muốn so đo với các người, mà là cảm thấy đề nghị của anh không tệ.”

Trần Lập có chút mơ hồ, trừng mắt lạnh lùng nhìn Lâm Dật.

“Anh đang nói cái gì? Cái gì mà đề nghị của tôi không tệ?”

“Anh không phải nói để cho tôi đánh anh sao, tôi cảm thấy đề nghị này thật sự không tệ.”

Nói xong, Lâm Dật xông về trước một bước, một quyền mạnh mẽ đánh tới mũi Trần Lập!

A!

Sau một tiếng hét thảm, Trần Lập ôm lấy mũi đầy máu tươi ngã xuống đất!

Cục diện lại rơi vào tình trạng hỗn loạn một lần nữa!

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1280.
Bình Luận (0)
Comment