Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1283 - Chương 1281. Thân Phận Tuyệt Mật

Chương 1281. Thân Phận Tuyệt Mật
Chương 1281. Thân Phận Tuyệt Mật

A!

Nhìn thấy Trần Lập ôm lấy mũi của mình, ngã trên mặt đất kêu thảm thiết không ngừng.

Bọn người Vương Ngôn liền cảm thấy choáng.

Bọn họ đều cho là Lâm Dật sợ, ai cũng không nghĩ tới, anh ta vậy mà lại đánh người!

Qua mười mấy giây đồng hồ, không ai kịp phản ứng lại cả.

Trương Bảo Điền đứng ở đằng xa cười cười, tự nhủ:

“Đám người này lại dám khoa tay múa chân trước mặt Lâm tổ trưởng, chắc là muốn chết.”

“Anh Trần!”

Vương Ngôn là người phản ứng đầu tiên, chạy tới đỡ Trần Lập dậy.

“Người nào có giấy, nhanh cho tôi một chút!”

“Em có!”

Bạn gái của Vương Ngôn lấy giấy ra từ trong túi xách của mình, đi qua lau máu cho Trần Lập.

“Anh Trần, anh thấy thế nào, còn có thể chịu đựng không.”

“Tôi không sao.”

Trần Lập lắc lắc đầu, cảm giác tỉnh táo lại không ít, lại đứng lên lần nữa.

“Mẹ nó, tất cả tiến lên cho tôi! Chơi anh ta!”

Trần Lập hét một tiếng, người mà anh ta mang tới đều xông lên về phía Lâm Dật!

“Thao, đánh cho tôi!”

Lâm Dật đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhắm ngay vào người thứ nhất xông tới, nắm lấy tóc của anh ta, hung hăng dùng gối thúc một cái!

Răng rắc!

Tiếng nứt xương truyền đến, người bị đá kia máu me đầy mặt, lúc này đã ngất đi!

Anh ta nằm không nhúc nhích trên mặt đất, không biết còn sống hay đã chết!

Tình cảnh này khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy choáng.

Bọn người Trần Lập đứng yên tại chỗ, không dám cử động, người trước mắt hung ác hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bọn họ.

Cho nên không ai dám tiến lên.

Sợ mình cũng sẽ nằm xuống.

“Ừm? Sao đều ngừng lại rồi?” Lâm Dật nói:

“Sợ rồi sao? Như vậy sẽ rất xấu hổ đó.”

Lâm Dật quay trở lại trước gian hàng, lấy dao cắt dưa hấu ra.

“Nếu như các người cảm thấy không chắc chắn thì có thể dùng dao, đừng làm như tôi đang bắt nạt người vậy.”

Nhìn dao cắt dưa hấu trên tay Lâm Dật, nhưng lại không ai dám nhận.

Đã bị dọa cho run cả hai chân.

“Thảo!”

Lâm Dật dùng một chân đá vào người Trần Lập, “Phế vật, cho anh cơ hội mà cũng không dùng được.”

“Việc này chúng tôi nhận thua, giữa chúng ta đã thanh toán xong, hiện tại tôi sẽ mang người rời đi.”

“Có thể đi, nhưng phải bồi thường tiền.” Lâm Dật nói:

“Những hoa quả mà anh đạp ngã kia rơi vào khoảng 60 cân, tổng cộng 180 ngàn, quét thẻ hay là quét mã?”

“Hả?”

Trần Lập và Vương Ngôn đều ngây ngẩn cả người, vừa rồi chỉ lo động thủ nên quên mất việc này.

“Hoa quả của anh không có khả năng đắt như vậy được, anh chính là lên giá tại chỗ!”

“Lên giá tại chỗ sao?” Lâm Dật nói:

“Không phải đã nói với các người là 3000 một cân rồi sao, sao còn nói tôi lên giá tại chỗ nữa?”

“Tôi sống nhiều năm như vậy cũng chưa thấy qua hoa quả đắt như vậy!”

“Nếu như anh đồng ý, tôi sẽ bồi thường theo giá 100 tệ một cân. Anh đừng mong nhiều hơn nữa.”

“Con mẹ nó anh có bị bệnh không, tôi bán 3000 một cân, anh lại bồi thường theo giá 100 một cân. Không phải vừa rồi tôi đã đánh hỏng luôn đầu của anh rồi đó chứ?”

“Bớt nói lời vô dụng, anh chính là muốn lừa người!” Trần Lập chỉ Lâm Dật nói:

“Tôi nói cho anh biết, đừng cho là chúng tôi đánh không lại thì sẽ sợ anh, tôi chỉ là lười tính toán với anh mà thôi!”

“A...”

Lâm Dật cười lên, “Vậy anh mau tới tính toán với tôi một chút đi.”

“Muốn tôi gọi điện thoại tố cáo anh mới cảm thấy thoải mái sao?”

“Tôi cứ nghĩ anh nhẫn nhịn lâu như vậy, hẳn là còn có chiêu gì lớn, suy nghĩ cả nửa ngày lại là báo cảnh sát.”

“Anh không cần nói những thứ vô dụng kia, tôi nói cho anh biết, hiện tại là xã hội pháp luật, anh không chỉ đánh người mà còn lừa người, đã đủ để kết án!”

“Tôi không muốn quản những chuyện này, nhưng nếu như anh không trả 180 ngàn này thì không xong đâu.”

Trần Lập cũng nổi nóng, ôm lấy mũi của mình đứng qua một bên, sợ Lâm Dật lại tới đánh mình.

“Vậy tôi cũng nói cho anh, tôi không có khả năng trả nhiều tiền như vậy, chỉ có 6000 tệ, anh có muốn hay không. Nếu như đợi thêm lát nữa thì ngay cả 6000 tệ anh cũng không có đâu!”

“Vậy anh vẫn là nhanh báo cảnh sát đi, để cảnh sát cho đòi công đạo cho tôi.”

“Ha ha, anh thật sự cho rằng cảnh sát sẽ giúp anh sao? Lừa người còn dám lý luận?” Trần Lập nói:

“Cộng với việc anh đánh người, anh cứ đợi bị phán đi!”

Lâm Dật dùng tay làm dấu mời, “Đừng nói nhảm nữa, nhanh gọi điện thoại đi.”

Trần Lập cầm điện thoại di động lên, bấm gọi 110.

“Xin chào, tôi muốn báo cảnh sát!”

“Tại chỗ giao nhau giữa đường Bắc Trực và đường Vương Phủ Tỉnh, có kẻ bán hoa quả lừa bịp người, nói quả của mình quả 3000 một cân, còn muốn tôi trả 180 ngàn. Tôi không trả, anh ta còn đánh người, còn có người bị thương máu me be bét khắp người, tình huống vô cùng nguy hiểm!”

“Được, được, các người đến đó là có thể nhìn thấy chúng tôi.”

Báo xong cảnh sát, Trần Lập cúp điện thoại, Vương Ngôn xông tới.

“Anh Trần, cảnh sát nói thế nào?”

“Sẽ lập tức tới ngay.” Trần Lập nói:

“Đoán chừng là phân cục ở gần đây, cách đây vẫn chưa tới ba cây số đâu, vài phút sau sẽ tới.”

“Bọn họ sẽ nghiêm túc xử lý việc này sao?”

“Nhất định rồi, tôi nghe giọng của bọn họ ở trong điện thoại thì hình như rất tức giận.” Trần Lập nói:

“Lại nói, đường Vương Phủ Tỉnh là đâu chứ? Đây là một tấm danh thiếp của Yến Kinh, gây chuyện ở đây sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu, tất nhiên sẽ nghiêm túc xử lý.”

“Cũng đúng, hơn nữa anh ta còn bán 3000 một cân hoa quả, không khác gì với giá cắt bánh ngọt, cũng không có khả năng sẽ được bỏ qua!”

Lúc này, Trương Bảo Điền ở bên ngoài lặng lẽ lùi ra xa.

Xảy ra chuyện như vậy, nhất định phải xử lý một chút.

Trương Bảo Điền lui trở về bên cạnh xe của mình, không đến vài phút, liền thấy một xe cảnh sát lái về phía của Lâm Dật.

Trương Bảo Điền lập tức đi tới giữa đường, cản xe cảnh sát lại.

“Tiên sinh, có chuyện gì sao?”

“Các người là đến để xử lý chuyện đánh nhau phía trước sao?”

“Đúng vậy, anh có chuyện gì, không có việc gì thì đừng cản xe cảnh sát.” Người ngồi ghế cạnh tài xế nói.

“Tôi có chút chuyện muốn nói với các người một chút.”

“Hả?”

Người trên xe cảnh sát lập tức ngây ngẩn cả người.

“Đừng hồ nháo, anh gây ảnh hưởng công vụ, là phạm...”

Nói được nửa câu, người cảnh sát lập tức im bặt.

Bởi vì Trương Bảo Điền lấy giấy chứng minh thân phận của mình ra.

Cả hai người đều cảm thấy mông lung!

Người của quân đội!

“Không cần nghi ngờ, giấy chứng nhận là thật, hai vị đồng chí có thể dừng xe ở một bên không, tôi có chút chuyện muốn nói với các người.”

Hai người trên xe liếc nhau một cái, cảm thấy việc này không thể coi thường, liền dừng xe ở một bên, sau đó xuống xe.

“Đây là giấy chứng nhận của tôi, hai vị có thể kiểm tra một chút.”

Hai cảnh sát tiếp nhận giấy chứng nhận, nhất thời trợn mắt há hốc mồm.

Người của bộ Tổng tham mưu!

“Chào đồng chí thiếu úy!”

Hai người chào một cậu, cũng không nghi ngờ tính thật giả của giấy chứng nhận.

“Quân cảnh đều là một nhà, không cần xa lạ như vậy.” Trương Bảo Điền cười nói:

“Tôi chủ yếu muốn nói chuyện trước mắt, các người đi xử lý trận đánh nhau kia đúng không?”

“Có người tố cáo, người bán hoa quả không chỉ lừa bịp người, còn ra tay đả thương người, chuyện nghiêm trọng như vậy nên chúng tôi đến xử lý một chút.”

“Thân phận của người bán hoa quả kia rất đặc thù, mức độ bảo mật là tuyệt mật, hai người hẳn là nên biết xử lý chuyện sau đó thế nào rồi đúng không?”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1281.
Bình Luận (0)
Comment