“Thân phận tuyệt mật!”
Nghe nói như vậy, đầu của hai người đều cảm thấy ong ong, không tự chủ được rùng mình một cái.
Nếu như người tên Trương Bảo Điền này không ngăn mình lại, nói cho mình biết những chuyện này thì mình có lẽ đã trực tiếp đi qua xử lý chuyện này.
Nhưng nếu quả thật xử lý như thế thì khả năng sẽ xảy ra chuyện.
“Đồng chí, cảm ơn anh. Nếu như anh không nói cho chúng tôi biết những thứ này thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
“Cũng không phải là chuyện gì lớn, các người cũng không cần cố ý thiên vị. Người tên là Lâm Dật kia cũng không phạm bao nhiêu sai lầm cả, các anh có thể qua đó để hỏi chuyện cụ thể.”
“Vậy được rồi, chúng tôi sẽ qua đó nhìn một chút, nơi này là đường Vương Phủ Tỉnh, phải xử lý mọi chuyện kịp thời, không thể chậm trễ.”
“Được, các người đi làm việc đi.”
Sau khi lên tiếng chào hỏi, hai cảnh sát đi về phía nơi bắt nguồn mọi chuyện.
Nhìn thấy cảnh sát tới, Trần Lập và Vương Ngôn lập tức trở nên vui vẻ.
Cảnh sát tới thì có sẽ người làm chủ cho bọn họ.
“Đồng chí cảnh sát, các người rốt cuộc đã đến.”
“Mới vừa rồi là người nào gọi điện thoại báo cảnh sát.” Cao cảnh sát hỏi.
“Là tôi, là tôi.” Trần Lập nói.
Nhìn thấy Trần Lập người đầy vết máu, mặt cảnh sát cũng không thay đổi mà chỉ nói:
“Trước tiên nói một chút xem mọi chuyện là như nào.”
“Anh ta bán 3000 một cân hoa quả, đây rõ ràng chính là lừa đảo!”
“Bán 3000 một cân cũng là lừa đảo?” Cao cảnh sát hỏi ngược lại:
“Vậy những hàng quần áo và đồ trang sức xa xỉ kia, tùy tiện một cái đều bán hơn mấy trăm ngàn, vậy có tính là lừa đảo hay không?”
“Hàng xa xỉ đương nhiên là bán đắt, sao có thể gọi là lừa đảo được.” Trần Lập cảm thấy vấn đề này có chút buồn cười.
“Tại sao hàng xa xỉ thì có thể bán đắt, hoa quả của cậu ta thì không thể bán đắt một chút?” Cảnh sát hỏi:
“Hay là anh cảm thấy, đồ từ nước ngoài thì có thể bán quý, đồ trong nước thì lại không được? Một bình nước khoáng mấy trăm tại sao lại không nói đắt? Bộ đũa 2000, sao anh không kêu đắt? Người ta bán hoa quả 3000 tệ thì anh lại kêu đắt? Anh đây là có ý gì?”
Trần Lập bị cảnh sát mắng cho không nói nên lời, vẻ mặt xấu hổ.
Tình huống này hoàn toàn không giống với trong dự đoán của bọn họ.
Xảy ra chuyện như vậy, hẳn là phải đưa anh ta đi mới đúng chứ!
“Vậy anh xem, tôi bị anh ta đánh, gãy cả xương mũi rồi.”
Cảnh sát quay đầu nhìn Lâm Dật, vẻ mặt tốt hơn nhiều.
“Tại sao anh lại đánh người?”
“Bọn họ ăn hoa quả của tôi nhưng không muốn trả tiền, không chỉ tìm người đến đánh tôi mà còn đập phá sạp hàng của tôi. Tôi chỉ xuất phát từ tâm thế phòng vệ chính đáng nên mới ra tay đánh người.”
Lâm Dật nói xong, cảnh sát lại nhìn về phía Trần Lập, “Anh có gì muốn nói không?”
“Chuyện này...”
Trần Lập không biết nói gì cho phải, bởi vì tình huống đúng thật là như vậy.
“Nhưng mà anh ta đánh người a!”
“Đây là phòng vệ chính đáng, chẳng lẽ lại đứng chờ để cho các người đánh sao?” Cảnh sát nói:
“Còn có, các người đập phá hàng của người ta, chuyện này thuộc về quấy rối an ninh công cộng, không chỉ phải bồi thường tiền phạt, ngoài ra còn phải chịu trách nhiệm hình sự tương ứng, đi theo chúng tôi một chuyến đi!”
“Hả?!”
Tất cả mọi người đều cảm thấy mơ hồ, rõ ràng là mình báo cảnh sát, sao lại muốn bắt mình lại rồi?
“Đồng chí cảnh sát, anh xác định không lầm sao? Chúng tôi mới là người bị hại, anh xem tôi và đồng bạn đều bị đánh? Chẳng lẽ anh định mặc kệ không quản sao?”
“Anh muốn tôi quản thế nào? Cậu ấy sai ở đâu? Anh nói cho tôi biết?”
“Nếu như các người không động thủ trước, cậu ấy sẽ đánh các người sao?”
“Thế nhưng là...”
“Không nhưng nhị gì hết, có lời gì thì về sở cảnh sát rồi nói đi, đều lên xe cho tôi!”
Đối mặt với thái độ cứng rắn của cảnh sát, bọn người Trần Lập và Vương Ngôn, không ai dám lên tiếng, lên xe cảnh sát với vẻ mặt như đưa đám.
“Có tính toán qua tổn thất của cậu chưa?” Cảnh sát nhìn Lâm Dật, hỏi.
“Khoảng 60 cân, tổng cộng 180 ngàn.”
“Anh để lại số thẻ cho tôi, tôi sẽ thông báo cho người thân của bọn họ bồi thường tiền, sau đó sẽ gửi tiền qua thẻ của anh.”
“Vậy thì làm phiền các người rồi.”
“Không có việc gì, đều là chuyện mà chúng tôi phải làm.” Cảnh sát nói:
“Sau đó chúng tôi sẽ thông báo cho nhân viên quét dọn gần đây dọn dẹp chỗ này, anh tiếp tục bày quầy bán hàng là được.”
“Rất cảm ơn.”
Sau khi thương lượng đơn giản, cảnh sát lên xe rời đi.
Người vây xem bốn phía đều không nghĩ tới tình cảnh này.
Cho dù người bán hoa quả không sai, nhưng cậu ta lại đánh người thành cái dạng này, cũng cần phải xử lý một chút chứ.
Sao lại bỏ mặc không quan tâm được?
Nhưng mọi chuyện đã lắng lại, cũng không ai muốn chú ý vào việc này nữa, đều tản đi, không có lưu lại nữa.
Không bao lâu sau, nhân viên quét dọn ở gần phố Vương Phủ Tỉnh đã đến để quét dọn vệ sinh.
Lâm Dật đứng ở một bên, liền hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Bình thường mà nói, cho dù mình không sai thì cũng phải đi theo lấy lời khai, đoán chừng là Lục Bắc Thần vận dụng quyền hạn trên tay mình để giúp mình giải vây.
Trong khoảng một giờ sau khi xảy ra chuyện, không ai đến hỏi mua hoa quả nữa, bởi vì bọn họ đều biết chuyện xảy ra ở đây, hơn nữa hoa quả còn bán rất đắt, không nên đến tìm phiền toái.
Nhưng nơi này dù sao cũng là đường Vương Phủ Tỉnh, người đến người đi như nước chảy, rất nhanh tin tức này liền bị hòa tan.
Lại có người đến hỏi giá hoa quả.
Nhưng khi nghe giá 3000 tệ một cân xong đều nhíu mày rời đi, xem Lâm Dật là người có bệnh thần kinh.
Cho nên đã qua hơn ba giờ, Lâm Dật đều không bán được một cân hoa quả nào.
Cảm thấy nơi này kém Thang Thần Nhất Phẩm nhiều.
Mà đây chính là sự khác biệt giữa chất lượng và số lượng.
Đường Vương Phủ Tỉnh tuy có lượng người nhiều nhưng hạng người gì đều có.
Cho dù có không ít người có tiền, nhưng đại đa số đều là dân chúng bình thường, năng lực mua sắm rất yếu.
Không giống với Thang Thần Nhất Phẩm, ở đó đều là kẻ có tiền, tùy tiện mua mấy cân đều không cần nháy mắt, nhưng ở chỗ này lại không được.
Cũng may được bồi thường 180 ngàn, xem như là thu hoạch lớn nhất hôm nay.
Chỉ cần bán được 100 ngàn tệ thì coi như đã hoàn thành nhiệm vụ trong giai đoạn này.
Nhưng ở nơi như đường Vương Phủ Tỉnh này, muốn bán được 100 ngàn tệ có lẽ sẽ có chút khó khăn.
Ngày mai nhất định phải đổi chỗ mới được.
“Hoa quả này của cậu bán thế nào?”
Ngay lúc Lâm Dật đang chơi game giết thời gian thì nghe có người tới hỏi giá, nhưng anh cũng không quan tâm lắm mà tiếp tục chơi game của mình.
Bởi vì trong suốt buổi trưa, hầu như đều là người như vậy, sau khi nghe giá thì đều sẽ rời đi, không có ý định mua.
“3000 tệ một cân.”
“Hả? 3000 tệ một cân? Cậu xác định không nói sai sao?”
Người nói chuyện là một người phụ nữ tư thế hiên ngang, tóc không dài lắm, đến khoảng bả vai.
Dáng người rất cao, ít nhất cũng từ 1m75 trở lên, có một gương mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo, vô cùng anh khí.
Mà bên cạnh cô còn có hai người đàn ông, trên tay mang theo chục cái túi đựng hàng xa xỉ, hiển nhiên là vừa đi dạo phố về.
“Cô không nghe lầm, chính là 3000 tệ một cân. Nếu như cô muốn mua thì tôi sẽ cân cho cô, không muốn mua cũng không sao.”
------
Dịch: MBMH Translate