“Cậu có ý gì? Cảm thấy tôi mua không nổi sao?”
Người phụ nữ lạnh lùng nói.
“Tôi không có ý đó, chính là sợ gây ra chuyện không thoải mái, cũng bớt lãng phí nước miếng.”
Người phụ nữ liếc nhìn Lâm Dật đang chơi game, cẩn thận dò xét một hồi lâu.
Lớn lên đúng là đẹp trai, nhưng lại không giống như muốn bán hoa quả, vậy mà lại chơi game ở đây. Nhìn thế nào cũng không giống với người nghiêm túc làm ăn.
Hơn nữa còn bán 3000 một cân, thật sự cho rằng phụ nữ đều mê trai, bán bao nhiêu cũng đều có người mua sao?
“Chẳng lẽ cậu không nhìn thấy những thứ tôi mua sao? Ngay cả chút năng lực nhìn mặt mà nói chuyện cũng không có, còn muốn đến đây làm ăn?” Người phụ nữ nói:
“Cậu mở cửa làm ăn hay là ở đây để lòe thiên hạ vậy?”
“Đồ sao?” Lâm Dật ngẩng đầu lên nhìn đồ trên tay người phụ nữ một chút, “Mua chút hàng xa xỉ liền cảm thấy mình có tiền? Không cảm thấy mình rất low sao?”
“Câu nói ai low!”
Lâm Dật:…
“Nếu như các người không muốn mua thì nhanh đi đi, đừng cản trở tôi bán đồ có được không?”
Suốt buổi chỉ bán được một cân anh đào, tâm trạng của Lâm Dật có chút nóng, thực sự không muốn nói nhảm nhiều.
“Tiểu tử, cậu nói chuyện khách khí một chút.”
Người nói chuyện là một người đàn ông khác, dáng người không khác Lâm Dật lắm, da có chút đen, mang đến cho người ta một loại cảm giác rất khỏe mạnh.
Vốn dĩ anh ta không muốn nói chuyện, nhưng người bán hoa quả này vẫn luôn lải nhải không xong, nghe có chút phiền.
“Tôi còn chưa đủ khách sáo sao?”
“Tôi có thể không nhìn ra thế nào là khách sáo sao.” Người đàn ông nói:
“Thành thật chơi game của cậu đi, đừng nói lời vô dụng, cẩn thận tôi dỡ sạp hàng của cậu.”
“Dỡ sạp hàng của tôi sao?”
Sau khi đẩy hết nhà của đối phương, Lâm Dật bỏ di động vào trong túi, “Tới đây, nhanh dỡ sạp hàng của tôi đi, tôi đang sợ bán không được đây.”
Người phụ nữ nhíu mày nhìn Lâm Dật, “Cậu cho rằng chúng tôi không dám? Dù tôi có phá hàng của cậu thì cũng không ai dám bắt tôi!”
“Vậy coi như các người trâu bò, tới đây, hiện tại liền phá đi, không dám làm thì tôi sẽ xem thường các người.” Lâm Dật đứng sang bên cạnh, “Cứ phá thoải mái, không cần cho tôi mặt mũi.”
Vẻ mặt ba người đều lạnh lại, mang theo vẻ tức giận.
“Đại Siêu, Tiểu Bằng, đi đến dỡ sạp hàng của cậu ta, tôi muốn xem cậu ta có thể làm gì tôi!” Người phụ nữ nói.
“Tôi con mẹ nó đã sớm đã đợi không kịp.”
Sau khi mắng một câu, hai người bỏ đồ trên tay qua một bên, hầm hầm đi tới!
“Đang làm gì vậy!”
Ngay lúc hai người muốn động thủ, chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng hét!
Mấy người quay đầu nhìn lại, phát hiện người gọi lại là hai tên cảnh sát.
“Mẹ nó, lại là bọn họ!”
Lâm Dật nhận ra hai người chạy tới, chính là hai cảnh sát đã giúp mình giải vây trước đó.
Anh cũng không cảm thấy đây là trùng hợp, đoán chừng đã biết chuyện của mình nên luôn trực tại chỗ này.
Nếu không cũng không có khả năng kịp thời chạy tới.
Tuy các người có lòng tốt, nhưng mọi chuyện đều bị các người làm hỏng rồi!
Nhìn thấy cảnh sát tới, hai người đồng thời thu tay lại.
“Các người đang làm gì vậy!”
Cảnh sát chạy tới, chất vấn với ba người.
“Hoa quả bán 3000 một cân, lại còn nói lời thách thức, cho nên phát sinh một chút xung đột.”
Nhìn thấy cảnh sát, vẻ mặt của người phụ nữ rất bình tĩnh, không chút hoang mang, nói lại toàn bộ quá trình.
“Người ta đã ghi giá công khai, muốn bán bao nhiêu là tự do của người ta, các người không muốn mua thì có thể đi, ở đây chỉ trỏ làm gì? Chẳng lẽ không vừa với ý của các người liền không hài lòng sao?”
Cảnh sát cũng rất cứng rắn, không cho chút mặt mũi nào, nói một cách thoải mái.
“Lời này của anh là có ý gì, chẳng lẽ các người mặc kệ không quản sao!” Người phụ nữ tức giận, tranh luận:
“Không nói về giá tiền của cậu ta, nơi này là đường Vương Phủ Tỉnh, theo đạo lý thì không thể bày quầy bán hàng ở đây được.”
“Việc này cô không cần nói với tôi, nếu như có ý kiến, cô có thể đến Công Thương để tố cáo, tôi chỉ làm việc thuộc bổn phận của mình thôi!”
“Anh yên tâm, tôi sẽ không chỉ tố cáo cậu ta, mà còn tố cáo các người.”
“Cứ tự nhiên!”
Cảnh sát đưa số hiệu của mình ra, “Nhớ kỹ, các người có thể tùy tiện tố cáo!”
Bởi vì là biện hộ cho Lâm Dật, hai người cũng không hoảng hốt chút nào.
Người ta chính là người mà bộ tổng tham mưu bảo vệ, ba người các người còn muốn chống lại người ta?
Thật sự là não có vấn đề!
Người phụ nữ cũng không có mập mờ, cầm điện thoại di động chụp lại số hiệu của cảnh sát, chuẩn bị tố cáo.
“Tôi đã lưu chứng cứ, các người cứ chờ đi!”
Nói xong câu kế tiếp, ba người hầm hầm rời đi.
Lâm Dật âm thầm lắc đầu, trong lòng oán thầm:
“Thật mẹ nhà nó đáng tiếc a! Nếu như lại đến một lần như vậy nữa thì nhiệm vụ đã hoàn thành rồi!”
“Lâm tiên sinh, mọi chuyện đều xử lý xong, chúng tôi không làm phiền anh làm ăn nữa.” Cao cảnh sát nói:
“Chúng tôi tuần tra gần đây, anh cũng đừng sợ, nhất định có thể giúp anh giải quyết tốt vấn đề.”
“Được, cám ơn.”
Lâm Dật cố nặn ra vẻ tươi cười tiến hai người đi.
Nhiệm vụ đường cong cứu quốc thất bại, Lâm Dật cũng chỉ có thể tiếp tục bán hoa quả, dù sao trở về cũng không có việc gì làm, nói không chừng có thể sẽ bán được cũng nên.
Nhưng lý tưởng luôn đầy đặn, hiện thực lại mảnh mai.
Việc buôn bán vẫn vắng lặng như cũ.
Két két _ _
Ngay lúc Lâm Dật đang chơi game, một chiếc Audi A8 màu đen dừng ở trước bãi nhỏ.
Lâm Dật vốn tưởng rằng có nhà giàu tới, không ngờ tới người bước xuống từ trên xe lại là Thẩm Thục Nghi!
Ngoài Thẩm Thục Nghi ra còn có Tần Ánh Nguyệt.
Buổi chiều, sau khi rời khỏi công ty, hai người liền đi dạo phố, dạo từ SKP cho đến Vương Phủ Tỉnh.
Phụ nữ giống như sinh vật thần kỳ vậy, bạn để cho cô ấy làm nội trợ một giờ, cô ấy sẽ nói mệt muốn chết.
Nhưng nếu như là đi dạo phố một ngày thì lực chiến đấu lại còn nguyên mười phần.
Hai người cũng có chút không nghĩ tới, sau bữa cơm trưa, thế mà còn có thể gặp lại Lâm Dật.
“Sao con lại chạy tới đây bán hoa quả rồi?”
“Dì không biết chuyện con bán hoa quả sao.”
“Dì chỉ biết là con bán tại Trung Hải, không biết con lại chạy đến đây, có chấp niệm lớn như vậy sao?”
“Con đây không phải là đang tự lực cánh sinh sao.”
“Gia nghiệp tập đoàn Lăng Vân lớn như vậy, còn cần con tự lực cánh sinh sao, đừng đùa với dì nữa.” Thẩm Thục Nghi nói xong, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói:
“Cũng sắp 7h giờ, thu dọn quán đi, đồ bán đắt như vậy, đoán chừng cũng bán không được đâu, đi ăn cơm với bọn dì đi.”
“Dì Thẩm, dì nói như vậy cũng quá đả kích người rồi, là do người Yến Kinh không biết mua hàng, nếu như là ở Trung Hải thì không đến một giờ đã có thể bán xong.”
“Chủ yếu là hai bọn dì cũng chưa ăn cơm, chờ con đi mời khách đây.”
“Chuyện này thì không thành vấn đề.”
Lâm Dật tuy không hiểu lắm tại sao Thẩm Thục Nghi lại chấp nhất việc tìm mình ăn cơm.
Nhưng bà ấy đã mở miệng, mình cũng không có lý do gì để từ chối cả.
Hơn nữa trong bóng tối còn có không ít người đang nhìn chằm chằm, sợ mình xảy ra chuyện, mình dọn hàng sớm một chút thì bọn họ cũng có thể nghỉ ngơi sớm một chút.
“Xung quanh đây có nhà hàng món Quảng Đông rất ngon, chúng ta đi nếm thử đi.” Thẩm Thục Nghi nói:
“Dì nghe Hạt Gạo nói, tay nghề nấu cơm của con cũng không tệ lắm, bộc lộ chút tài năng cho chúng ta xem đi.”
------
Dịch: MBMH Translate