"Được, đều nghe dì Thẩm.”
Nói xong, Lâm Dật bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thẩm Thục Nghi và Tần Ánh Nguyệt đứng ở một bên, cũng không vội vàng.
“Em đây không phải là đang bắt nạt người khác sao.”
Thấy con trai mình bị bắt nạt, Tần Ánh Nguyệt u oán nói.
“Em không phải cũng là muốn chị được nếm thử tay nghề của nó sao, nghe nói rất không tệ.”
“Em chờ đó, chờ ngày nào đó chị gặp lại Hạt Gạo, cũng để cho nó nấu cơm cho chị ăn.”
“Em mặc kệ, có năng lực thì chị cứ dùng.” Thẩm Thục Nghi cười rất đắc ý.
Rất nhanh, Lâm Dật liền thu dọn đồ xong.
“Dì Thẩm, ăn ở đâu đây?”
“Vương Phủ Trung, cách đây không xa, con đi theo sau là được.”
“Được.”
Ba người lên xe, Lâm Dật đi theo phía sau Thẩm Thục Nghi, chậm rãi hướng về phía Vương Phủ Trung.
Nhưng tại lúc này, một chiếc Rolls-Royce Cullinan lặng lẽ đi theo, nhưng bởi vì gần đó còn có nhiều xe khác nên Lâm Dật cũng không có chú ý tới đằng sau có người theo dõi.
Trên xe có hai người, trong đó người lái xe chính là người trước kia bị Lâm Dật đánh cho một trận, Tần Nghiêm Lĩnh!
Bên ghế phụ còn có một người đàn ông hơi già.
Dáng vẻ cương nghị tuấn lãng, tóc ngắn, làn da màu đồng cổ, nhìn có vẻ như lớn tuổi hơn Tần Nghiêm Lĩnh một chút.
Nhưng nếu như quan sát kỹ, sẽ phát hiện dáng vẻ của người này và Tần Nghiêm Lĩnh giống nhau đến mấy phần.
Người đàn ông tên là Tần Nghiêm Phú, là con trai của bác cả Tần Nghiêm Lĩnh, cũng là đại ca của anh, đã từng là thành viên tổ 4 của lữ đoàn Trung Vệ.
Từng phục vụ tám năm trong tổ 4, sau này bởi vì quản lý sản nghiệp gia tộc cho nên đã lui khỏi lữ đoàn Trung Vệ.
Có thể nói như vậy, năm đó Tần gia suy yếu, có thể có địa vị như hôm nay, đều do Tần Nghiêm Phú ổn định lại.
Làm việc tám năm tại lữ đoàn Trung Vệ, Tần Nghiêm Phú lập được không ít chiến công, đây cũng là thứ có thể bảo đảm cho địa vị của Tần gia lúc này.
Cho nên về mặt thực lực, anh ta mạnh hơn Tần Nghiêm Lĩnh mấy cấp bậc.
“Người kia chính là Lâm Dật đúng không.”
Tần Nghiêm Phú cầm điếu thuốc, thấp giọng hỏi.
Tần Nghiêm Lĩnh đang lái xe gật gật đầu, “Lữ đoàn Trung Vệ tổ chức chiêu mộ trên cả nước, anh ta hẳn là tới vì chuyện này, nhưng em không nghĩ tới anh ta lại bán hoa quả ở đây.”
Tuy vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong giọng nói của Tần Nghiêm Lĩnh lại mang theo sự tức giận!
Lần trước, mình đã mất hết mặt mũi trước mặt anh ta, vốn nghĩ tìm Lục Bắc Thần để lý luận việc này, không nghĩ tới ông ta lại đá quả bóng cao su trở về, để mình tự giải quyết!
Rõ ràng chính là bao che!
“Được rồi, em bớt giận.” Tần Nghiêm Phú nói:
“Mục đích hôm nay của chúng ta chính là đón cô nhỏ trở về, cứ bỏ qua cho Lâm Dật trước đã.”
“Nhưng ba người bọn họ đang ở cùng một chỗ, nếu ra tay sẽ không tiện lắm.”
Tần Nghiêm Phú mở cửa sổ xe, gảy khói bụi xuống dưới.
“Lâm Dật cũng không quan trọng, nếu như tìm không thấy cơ hội, thì thuận tiện thu thập cậu ta luôn, chủ yếu là Thẩm Thục Nghi đang ở đây. Địa vị của Lương gia bây giờ, ngoại trừ Lục gia ra thì đã không còn ai có thể áp chế bọn họ cả. Nếu như bà ấy ra mặt can thiệp, thì mọi chuyện sẽ không dễ làm.”
“Bà ấy là con dâu của Lương gia, còn muốn quản chuyện của Tần gia chúng ta sao? Bà ấy có tư cách kia sao!”
“Nói như thế cũng không sai, nhưng cụ thể sẽ xảy ra chuyện gì còn phải nhìn xem tình huống đã.” Tần Nghiêm Phú ném đầu thuốc lá ra ngoài, đóng cửa sổ xe lại.
“En theo sát một chút, hành tung của cô nhỏ luôn xuất quỷ nhập thần, lần này nếu như để mất dấu thì lần sau sẽ không dễ tìm đâu.”
“Đã biết.”
...
Ba người lái xe một vòng ở bên ngoài, sau đó mới lái vào bãi đỗ xe, đi thang máy lên tầng sáu.
Nơi này là chính là khu vực ăn uống của trung tâm thương mại.
Hiện tại đã đến giờ cơm, mọi người đều tụ lại đây, có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
Dưới sự dẫn đường của Thẩm Thục Nghi, ba người tới một nhà hàng tên là Việt Hải Hối.
Trang trí bên ngoài tinh xảo, bầu không khí hoàn hảo, bên ngoài còn có mười mấy người đang đợi.
Lâm Dật còn có chút ấn tượng đối với nơi này, có vẻ như nó là một chuỗi cửa hàng quốc gia, tại Trung Hải cũng có mấy nhà hàng, hương vị cũng không tệ.
“Chúng ta hình như đã tới chậm, nhiều người như vậy, không biết phải xếp hàng tới lúc nào.” Lâm Dật nói.
“Là dì mang các người tới, sao có thể đến không được.” Thẩm Thục Nghi tiêu sái nói.
Lâm Dật bĩu môi, khí tràng này đúng là không giống nhau.
“Nữ sĩ, đi mấy người?”
Nữ nhân viên phụ trách tiếp đãi hỏi.
“Ba người.”
“Chào ngài, đây là thẻ chờ.” Nữ nhân viên phục vụ đưa một cái thẻ qua, trên đó viết số 49, “Trước ngài còn có 12 vị khách, xin ngài kiên nhẫn chờ đợi.”
“Tôi là hội viên của nơi này, hẳn là phải có phòng dự trữ đúng không.”
“Hả? Hội viên?”
Nữ nhân viên phục vụ sửng sốt, dò xét Thẩm Thục Nghi từ trên xuống dưới.
Ánh mắt vô cùng quái dị.
“Nữ sĩ, ngài có thể lấy thẻ hội viên của ngài ra không?”
“Đây.” Thẩm Thục Nghi đã chuẩn bị từ trước.
Sau khi xác định thẻ hội viên không có vấn đề gì, thái độ của nhân viên phục vụ trở nên càng khách sáo.
“Nữ sĩ, mời ngài đi theo tôi.”
“Được.”
Lâm Dật bĩu môi, nghĩ thầm, mẹ vợ tương lai của mình đúng là trâu bò.
So với người ta thì mình còn kém xa.
“Ai ai ai, sao lại thế này!”
Ngay lúc ba người đi vào cửa hàng, chợt nghe tiếng la hét.
“Cô không phải nói bên trong không có chỗ ngồi sao, chúng tôi còn đang chờ tại đây, dựa vào cái gì mà bọn họ có thể đi vào?!”
Một người đàn ông đeo kính mắt, hơn hai trăm cân kêu ầm lên.
“Tiên sinh, là như vậy, vị nữ sĩ này có thẻ hội viên của quán chúng tôi, nên có thể đến gian phòng có sẵn.”
“Hội viên? Cô đang lừa gạt ai vậy? Tôi đã đến chỗ các người ăn nhiều lần rồi, Việt Hải Hối các người căn bản không có hội viên gì hết, sao bây giờ lại có rồi?”
“Là như vậy, thẻ hội viên này của chúng tôi không bán ra bên ngoài, chủ yếu là đưa ra theo hình thức đưa tặng.”
“Đưa tặng? Lúc nào thì tặng? Có thể dùng tại các cửa hàng trên cả nước sao, tôi thường xuyên phải mời khách khi đi công tác.”
“Không phải là có thể tặng tùy tiện, thân phận phải đạt tới độ cao nhất định thì mới có tư cách lấy được thẻ hội viên của quán chúng tôi.” Nữ phục vụ viên nói: “Cho nên chúng không được lưu thông trên thị trường.”
Nữ nhân viên phục vụ cũng không biết, đối phương có thể tiếp nhận cách giải thích như vậy hay không, dù sao đây cũng là lần đầu tiên mình tiếp đãi khách quý như vậy.
“Các người đây chính là mắt chó coi thường người khác.” Gã đeo kính chỉ trỏ kêu gào:
“Lương một năm của tôi đều hơn 1 triệu, cô lại nói chuyện thân phận với tôi? Mắt cô có vấn đề à!”
“Chuyện này...”
Nữ nhân viên phục vụ bị nói cho sửng sốt, không biết phản bác thế nào, nhưng cũng không tiện nổi giận, sợ sẽ làm khách hàng không vui.
Thẩm Thục Nghi mở túi, lấy danh thiếp của mình ra.
“Tôi là chủ tịch tập đoàn Hoa Nhuận, Thẩm Thục Nghi, nhận thức một chút.”
“Chủ, chủ tịch tập đoàn Hoa Nhuận...” Gã đeo kính cảm thấy mộng bức, “Là, là tập đoàn Hoa Nhuận trên đường Hối Hưng kia sao...”
“Đúng thế.”
“Thẩm, Thẩm tổng, chào ngài, tôi là...”
Lúc nói chuyện, gã đeo kính đưa tay ra, nhưng Thẩm Thục Nghi lại thu tay của mình lại và cầm danh thiếp trở về, không cho anh ta cơ hội cơ hội nói hết.
“Hiện tại tôi có thể vào được chưa?”
Lâm Dật:???
Khí tràng này!
Trâu bò!
------
Dịch: MBMH Translate