Gã đeo kính lúng túng thu tay về, cười nói:
“Đương nhiên là có thể, Thẩm tổng đi thong thả.”
Thẩm Thục Nghi quay đầu, nói với nhân viên phục vụ:
“Chúng ta đi vào thôi.”
“Được, mời đi theo tôi.”
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, một hàng ba người đi vào gian phòng VIP.
Mỗi một nhà hàng đều có hai phòng, tuy không thường dùng, nhưng thà rằng bỏ trống cũng sẽ không mở ra cho người ngoài.
“Có thể gọi quản lý của các người tới đây một chút hay không?” Thẩm Thục Nghi hỏi.
“Được, ngài chờ một lát.”
Phục vụ viên cũng không hỏi thêm, khách VIP đã đưa ra yêu cầu như vậy, mình chỉ cần làm theo là được rồi.
Rất nhanh, người quản lý quán ăn đi tới gian phòng.
“Xin chào Thẩm tổng, tôi là quản lý của Việt Hải Hối, chào mừng ngài đến với quán của chúng tôi.”
Thẩm Thục Nghi cười gật gật đầu, sau đó nhìn Lâm Dật nói:
“Tôi có một đầu bếp, muốn để cậu ấy làm mấy món ăn, có thể mượn phòng bếp của các người dùng một chút hay không?”
“Đương nhiên là có thể, chút chuyện ấy không thành vấn đề.”
Làm quản lý, anh biết rõ, những người nắm giữ thẻ hội viên này có thân phận gì tại Trung Quốc.
Cho dù yêu cầu này có chút quá mức, nhưng cũng không có tư cách để từ chối.
“Đến lúc cho con biểu diễn tài năng rồi.” Thẩm Thục Nghi nhìn Lâm Dật rồi nói.
“Dì muốn ăn gì thì con sẽ làm cái đó.”
“Gà KungPao, gà cắt trắng, súp tôm hùm, làm ba món này trước đi, mấy món phụ còn lại thì dì sẽ gọi trên thực đơn.”
“Được, con ra sau bếp nhìn xem.”
“Được.”
Dưới sự dẫn đường của quản lý, Lâm Dật đến phía sau bếp.
“Vương sư phụ, ngài tạm dừng công việc trên tay trước đã, tôi có chút chuyện muốn nói với ngài.”
Người quản lý chào hỏi một tiếng, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi bỏ công việc trên tay xuống, đi về phía hai người Lâm Dật.
Người đàn ông tên là Vương Kim Tài, là đầu bếp chính của quán này.
“Có chuyện gì sao?”
“Vị tiểu huynh đệ này là người của một vị hội viên của tiệm chúng ta mang tới, muốn mượn dùng nhà bếp làm mấy món ăn, tôi đến để nói lại với ngài.”
“Làm đồ ăn sao? Đây cũng không phải là nơi luyện tay a.”
Nếu như là người bình thường đưa ra yêu cầu như vậy, Vương Kim Tài đã trực tiếp mắng lại rồi.
Nhưng đối phương là hội viên, vậy thì không giống.
Tại toàn bộ Yến Kinh đều không có mấy người có thể có thẻ hội viên, bản thân mình chắc chắn là không trêu chọc nổi.
Nhưng mình đã quản lý phần bếp này lâu như vậy rồi, hiện tại có người nói muốn nấu ăn, chạm vào quy định của mình, cho nên chỉ có thể từ chối khéo.
“Thật ra không phải là đến đến để luyện tay, tôi nghe khách hàng nói tay nghề của người anh em này cũng không tệ lắm, cho nên muốn để cậu ấy bộc lộ tài năng. Do đó tôi mới mang người tới.”
“Cho dù là trình độ không tệ, đó cũng là trình độ bình thường, không có cách nào so với chúng ta được. Hay là anh trở về nói một chút, để cho tôi làm đồ ăn, chắc chắn sẽ cố gắng, cam đoan sẽ để cho bọn họ hài lòng.”
Đầu bếp này có quy tắc của mình, cũng có ý thức lãnh địa rất mạnh.
Nếu như không phải người mà đầu bếp chính cho phép thì sẽ không nguyện ý để cho người khác vào.
“Tôi thật sự không còn cách nào khác, khách hàng đã đưa ra yêu cầu như vậy, tôi dám từ chối sao?” Quản lý cười khổ nói.
Anh cũng hiểu rõ ý của Vương Kim Tài, nhưng mọi chuyện đã đến nước này, ai cũng không có cách nào cả.
Vương Kim Tài nhíu mày, lại liếc mắt nhìn Lâm Dật.
“Được thôi, để cho cậu ta vào làm đi.”
“Vậy tôi giao mọi chuyện lại cho ngài.”
“Được.”
Sau khi giao phó xong chuyện chính, quản lý quay người rời đi.
Vương Kim Tài nhìn Lâm Dật nói:
“Cậu muốn làm món gì, tôi gọi người đi lấy nguyên liệu cho cậu.”
“Gà Kung Pao, gà cắt trắng, súp tôm hùm.”
Không thể không nói, Thẩm Thục Nghi vẫn rất chú ý dưỡng sinh, tuy đều là thịt, nhưng hàm lượng mỡ rất ít, rất thích hợp để ăn giảm béo.
“Đi qua lấy nguyên liệu đi.” Vương Kim Tài nói với người học việc.
Nhưng tâm trạng lại không tốt lên chút nào, bộ dạng chờ xem kịch vui.
Người phía dưới tay chân rất nhanh nhẹn, chỉ cần vài phút đã chuẩn bị xong nguyên liệu cần thiết cho việc nấu ăn.
Lâm Dật vén tay áo lên, đun nóng nồi, cho dầu vào, sau đó đem hành tỏi và ớt vào nồi đảo đều.
“Chờ chút, cậu định làm món này thế nào? Gà Kung Pao cần dầu, cậu không biết sao?”
“Đó là cách làm mới, cách nguyên thủy nhất vốn không cần dùng dầu.”
“Là sao, cậu còn muốn làm nguyên nước nguyên vị sao?”
“Đây là hương vị của Yến Kinh cũ, các người mở quán ăn tại Yến Kinh mà ngay cả chút đạo lý này cũng đều không hiểu sao?”
“Tôi làm gà Kung Pao cho đến bây giờ vẫn chưa có người nào bảo không ngon đâu.” Vương Kim Tài tự tin nói.
Mà mấy đồ đệ phía sau ông ta cũng vừa làm đồ ăn vừa cười, dường như đang giễu cợt Lâm Dật không biết gì.
Sư phụ đã từng cầm qua huy chương đồng cuộc thi nấu ăn, còn cần một thanh niên như cậu ta dạy bảo sao?
“Đó là bởi vì các người chưa thấy qua thực khách bắt bẻ.”
Cùng lúc đó, hành tỏi và ớt trong nồi đã được xào thơm, Lâm Dật cho ức gà đã cắt vào nồi, sau đó xào chín, thêm dưa chuột, cà rốt đã thái hạt lựu và đậu phộng vào, tiếp tục xào.
Kỹ thuật nấu ăn thành thạo khiến cho người trong phòng bếp đều cảm thấy kinh ngạc.
Đây không phải là người mới, thủ pháp còn rất thông thạo.
Ước chừng khoảng nửa phút, Lâm Dật bắt đầu điều nước canh, sau đó nấu tất cả trong nồi, cuối cùng là thu nước.
Cũng tại lúc kết thúc, cho một chút dấm, món ăn coi như đã hoàn thành.
Nhìn thấy gà Kung Pao mà Lâm Dật làm có sắc vị đầy đủ, người trong phòng bếp đều hai mặt nhìn nhau.
Không nói về mùi vị như thế nào, chỉ nhìn về bề ngoài, cũng khiến người ta có cảm giác muốn ăn rồi.
“Đừng nhìn nữa, ông có thể cầm đũa nếm thử.” Lâm Dật nói với Vương Kim Tài.
“Vậy tôi cũng sẽ không khách sáo nữa.”
Vương Kim Tài cầm đũa nếm thử một miếng, hai mắt lập tức tỏa sáng.
“Chua ngọt cay mặn, vị nào rõ vị nấy, thịt căng đầy không nhũn, dùng lửa vừa đúng, mùi vị quả thực không tồi.”
“So với đồ ông làm thì sao?”
“Quả thực ngon hơn so với tôi làm, đúng là hương vị cũ của Yến Kinh.” Vương Kim Tài nhìn Lâm Dật, cười lúng túng:
“Tiểu tử, cậu học được tay nghề này từ đâu vậy, tôi đã làm hơn hai mươi năm nhưng trình độ còn không bằng cậu.”
“Đều là tự học, không dám nói trình độ cao bao nhiêu, chỉ là có chút thiên phú mà thôi.”
“Tự học mà có thể làm được món ăn như này, vậy trình độ của cậu cũng quá được rồi.”
Vương Kim Tài cười nói: “Tới tới tới, còn có hai món nữa, cậu biểu diễn cho chúng tôi một chút, để tôi học thêm một ít đi.”
“Việc nhỏ thôi.”
...
Trong lúc Lâm Dật làm đồ ăn trong phòng bếp, Thẩm Thục Nghi và Tần Ánh Nguyệt trò chuyện trong phòng khách.
“Em cũng thật là, để nó làm một món là được rồi, sao còn chọn ba món.” Tần Ánh Nguyệt nói.
“Đây không phải đều là đồ mà chị thích ăn nhất sao, vừa lúc để nó bộc lộ tài năng.”
“Chủ yếu là nó đã bán hoa quả cả một buổi chiều, mệt muốn chết rồi.”
“May mà nhiều năm như vậy chị không ở bên cạnh nó, nếu không nó sẽ bị chị làm hư.” Thẩm Thục Nghi nói:
“Làm ba món ăn mà đã mệt, huống hồ nó còn là con trai của chị, làm cho mẹ bữa cơm, đây không phải là đạo lý hiển nhiên sao, mệt mỏi cũng phải chịu.”
------
Dịch: MBMH Translate