Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1288 - Chương 1286. Thân Phận Lộ Ra Ánh Sáng

Chương 1286. Thân Phận Lộ Ra Ánh Sáng
Chương 1286. Thân Phận Lộ Ra Ánh Sáng

Tần Ánh Nguyệt không nói tiếp.

Đã nhiều năm như vậy, có thể ăn được bữa cơm mà con trai nấu, đối với mỗi một cha mẹ mà nói, đều là chuyện vô cùng vui vẻ và an ủi.

Nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt Tần Ánh Nguyệt lại ẩm ướt.

“Đang tốt đẹp lại khóc cái gì chứ, đây là chuyện tốt.” Tần Ánh Nguyệt nhận khăn giấy.

“Nhưng chị cũng không nuôi nó, bữa cơm này chị không nỡ ăn.”

“Cái gì gọi là không nuôi nó?” Thẩm Thục Nghi nói:

“Mệnh của nó là do chị cho, đây chính là ân tình lớn nhất, không ai có tư cách ăn đồ nó làm hơn chị.”

Tần Ánh Nguyệt lau nước mắt, “Nào có nhẹ nhàng như em nói.”

“Chị lăn lộn cùng Lâm Cảnh Chiến nhiều năm như vậy, sao chị không học chút ngoan cường của anh ấy chứ, cứ đa sầu đa cảm như vậy làm gì.”

“Có một số việc em không hiểu được.”

Thẩm Thục Nghi nhấp một ngụm trà, không nói thêm gì nữa.

Tần Ánh Nguyệt là người thông minh, không cần mình phải nói đạo lý, cho cô ấy chút thời gian thì sẽ nghĩ thông thôi.

Ngoài ra, mình quả thực cũng không có cách để khuyên thêm cái gì cả.

Mình chưa từng trải qua cho nên cũng không thể hiểu được cảm giác này.

“Được rồi, nhanh lau nước mắt đi, lát nữa Lâm Dật sẽ quay lại, nếu để cho nó nhìn thấy chị khóc không biết sẽ thành chuyện gì đây.”

“Chị sẽ nói mắt chị không tốt.”

“Con trai kia của chị đã thành tinh rồi, chị cho rằng mình có thể lừa gạt nó sao?” Thẩm Thục Nghi nói:

“Nhưng cũng có điểm tốt, chính là không bao giờ thèm quan tâm đến chuyện không liên quan đến mình.”

Ngay lúc hai người đang nói chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng của nhân viên phục vụ, Tần Ánh Nguyệt vội vàng lau khô nước mắt, để tránh bị lộ.

Rất nhanh, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn, đi vào từ bên ngoài.

“Nhìn vẻ ngoài cũng không tệ.” Thẩm Thục Nghi hài lòng gật đầu, sau đó gắp cho Tần Ánh Nguyệt một miếng thịt gà, “Nếm thử chút xem, đồ mà Lâm đầu bếp làm không phải là đồ mà người bình thường có thể ăn đâu.”

Tần Ánh Nguyệt nếm thử một miếng, phát hiện hương vị quả thật không tệ.

Thẩm Thục Nghi không thể trải nghiệm cảm giác thỏa mãn trong lòng kia, nhưng lại vô cùng ghen tỵ.

Bởi vì lúc sinh nhật 50 của Lương Tồn Hiếu, Lương Nhược Hư vỗ ngực nói muốn làm cho ông ấy một bữa tiệc lớn, sau đó thiếu chút nữa đã đốt nhà bếp.

Nhưng bữa cơm đầu tiên mà Lâm Dật làm cho Tần Ánh Nguyệt lại ngon như vậy.

Chênh lệch sao lại lớn như vậy chứ.

“Quả thực rất ngon.”

Bởi vì không quen với Tần Ánh Nguyệt, Lâm Dật cũng không có nói thêm cái gì, chỉ cười cười.

Đây là lần đầu Thẩm Thục Nghi ăn đồ mà Lâm Dật làm.

Trước đó mới chỉ nghe Lương Nhược Hư nói qua trong điện thoại rằng đồ Lâm Dật làm ăn ngon như thế nào.

Hôm nay được thưởng thức, quả thật không tệ, ăn nhiều hơn so với bình thường nửa bát cơm.

Ba người ăn cơm tối trong khoảng hơn một giờ.

Chủ đề trong bữa cơm chỉ dừng lại trong cuộc sống hàng ngày của Lâm Dật, cũng là vì để cho Tần Ánh Nguyệt tìm hiểu thêm về Lâm Dật.

Có thể nói là vô cùng dụng tâm.

Sau khi ăn cơm xong, quán lý quán ăn đi ra tiễn, sau đó ba người cùng xuống nhà để xe, chuẩn lái xe về nhà.

Trong bãi đậu xe dưới tầng hầm, xe của anh em nhà họ Tần đỗ tại vị trí đối diện A8, có thể nhìn thấy rõ tình huống bên kia.

“Đại ca, người đã ra!”

Nhìn thấy ba người đi ra, hai người ngồi thẳng người, chú ý tình huống của ba người.

Thẩm Thục Nghi đứng ở bên cạnh xe, nhìn Tần Ánh Nguyệt nói: “Lão Lương nhà em hôm nay không ở nhà, buổi tối chị có thể đó ở.”

“Chị đã đặt xong khách sạn rồi.”

“Đặt trước rồi thì hủy đi, nếu không em ở nhà một mình cũng chán, cứ quyết định như vậy đi.”

Lâm Dật bĩu môi, rốt cuộc hai người kia có quan hệ gì?

Có thể khiến cho Thẩm Thục Nghi mời về nhà ở?

Nhưng Lâm Dật cũng không nghĩ nhiều, bình thường anh cũng không nghĩ nhiều về những chuyện không có liên quan đến mình.

“Được thôi, dù sao nhà em cũng không có ai, vậy thì đến đó đi.”

Sau khi chốt lộ trình, ba người lần lượt lên xe, chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, dù sao cũng đã không còn sớm nữa.

Một bên khác, anh em nhà họ Tần liếc nhau một cái, Tần Nghiêm Lĩnh nói:

“Đại ca, mọi chuyện không tốt lắm, cô nhỏ tối nay muốn đến nhà Thẩm Thục Nghi, chúng ta vẫn tiếp tục chờ sao.”

Tần Nghiêm Phú trầm mặc vài giây đồng hồ, “Đuổi theo đi, không cần phải đợi thêm nữa, chúng ta cũng không thể quá coi thường cô nhỏ, nói không chừng sẽ lặng lẽ chạy trốn bất cứ lúc nào.”

“Được!”

Cùng lúc đó, Lâm Dật lái xe về phía lối ra của tầng ngầm để xe.

Nhưng lái ra ngoài không được bao xa, thì thấy một chiếc Rolls-Royce Cullinan chặn đường đi của mình.

Mới đầu Lâm Dật còn không coi ra gì, cảm thấy đối phương chẳng mấy chốc sẽ lái đi, nhưng đợi mười mấy giây lại phát hiện đối phương không có bất kỳ hành động nào, giống như là muốn cản đường.

“Lại là anh ta?”

Nhìn thấy người lái xe, Lâm Dật có chút ngoài ý muốn.

Anh đã đã nhận ra Tần Nghiêm Lĩnh!

“Đây không phải là đến gây chuyện báo thù sao?”

Lẩm bẩm một câu, Lâm Dật mở cửa xuống xe.

Cùng lúc đó, hai anh em nhà họ Tần cũng đi xuống từ trên xe.

Đối mặt với Lâm Dật.

“Anh đúng là lành sẹo là quên đau, vừa mới qua không lâu thế mà còn muốn tới tìm tôi báo thù?”

Tần Nghiêm Lĩnh lạnh lùng nhìn Lâm Dật.

“Anh tốt nhất cút sang một bên, tôi hôm nay cũng không phải đến để tìm anh!”

Trên thực tế, Tần Nghiêm Lĩnh vô cùng muốn mượn cơ hội này để báo thù, nhưng lại ngại chức vị tổ trưởng tổ một của anh cho nên không dám tùy tiện động thủ.

Cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không xuất thủ.

“Không phải tới tìm tôi sao?”

Lời này khiến cho Lâm Dật càng cảm thấy ngoài ý muốn.

Nếu như không phải tìm đến mình, vậy cũng không cần phải lái xe chặn đường của mình.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Dật đột nhiên nổi lên một cỗ dự cảm không tốt.

Phía bên mình chỉ có hai chiếc xe, không phải đến tìm mình, chẳng lẽ là đến tìm dì Trầm?

Chuyện này dường như lại càng không có thể.

Bà ấy chình là con dâu Lương gia, người đứng đầu tập đoàn Hoa Nhuận.

Cho dù là xuất phát từ thân phận nào, đều không ai dám động vào bà ấy.

Cho dù là thật sự có chuyện, cũng sẽ là quang minh chính đại đến mời, không có khả năng dùng phương thức cấp tiến như này. Người Tần gia không có khả năng sẽ ngu xuẩn như thế.

Lúc này, Thẩm Thục Nghi và Tần Ánh Nguyệt cũng phát hiện mọi chuyện không đúng lắm, cũng đi xuống từ trên xe.

Nhìn thấy người đứng đối diện là Tần Nghiêm Phú và Tần Nham Lĩnh, sắc mặt của Tần Ánh Nguyệt liền thay đổi lớn!

Cô biết rõ, bọn họ tới là để tìm mình.

“Cô nhỏ, đã lâu không gặp.”

Một tiếng cô này khiến cho Lâm Dật dừng lại, thân thể tựa như hóa đá tại chỗ.

Lông tơ trên người dựng hết lên, giống như nghe được chuyện gì đó rất kinh khủng.

Trước đó anh có thăm dò được từ Thẩm Thục Nghi và Lương Nhược Hư rằng mẹ đẻ của mình tên là Tần Ánh Nguyệt.

Năm đó là tam tiểu thư của Tần gia Yến Kinh!

Theo góc độ nào đó mà nói, Tần Nghiêm Lĩnh chính là anh họ của mình!

Bởi vì mẹ ruột của mình là cô của bọn họ!

Nhưng bọn họ hiện tại vậy mà lại gọi người phụ nữ bên cạnh Thẩm Thục Nghi là cô nhỏ!

Như vậy, nói cách khác...

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Dật trắng bệch, ngay cả bờ môi cũng đều run lên.

Cậu máy móc thức quay đầu lại, ánh mắt dừng lại ở trên người Tần Ánh Nguyệt.

Trong ánh mắt chứa đầy cảm xúc phức lại không có cách nào để diễn tả, run rẩy hỏi:

“Người, người là Tần Ánh Nguyệt?”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1286.
Bình Luận (0)
Comment