Tần Ánh Nguyệt còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong nỗi kinh hoàng.
Nhưng sau khi nghe Lâm Dật hỏi thì cả người đều lâm vào sợ hãi.
Tim đập nhanh hơn, phảng phất như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Bà biết, Lâm Dật đã biết mình là ai!
Bà rất muốn thừa nhận thân phận của mình, nhưng lại không dám.
Bà biết mình không có tư cách kia, nhưng càng nghĩ bà lại càng không biết làm sao để từ chối.
Đứng ở nơi đó hơn nửa ngày, một chữ đều nói không nên lời.
“Bà ấy chính là Tần Ánh Nguyệt.” Thẩm Thục Nghi nói.
“Người đứng bên cạnh Tần Nghiêm Lĩnh tên là Tần Nghiêm Phú, là con trai trưởng đời thứ ba của Tần gia, hôm nay tới là để tìm cô ấy, con xử lý chuyện này đi.”
“Đã biết, dì Thẩm, các người lên xe trước đi.”
Giọng nói Lâm Dật rất thấp, nhưng lại ẩn chứa một loại sức mạnh.
Thẩm Thục Nghi mặt không thay đổi lôi kéo Tần Ánh Nguyệt lên xe.
Bà hoàn toàn có thể dựa vào thân phận thiếu phu nhân Lương gia để đuổi anh em nhà họ Tần đi.
Nhưng bà lại không làm như thế.
Bà cảm thấy đây là chuyện trong nhà Tần gia, nhất định phải do chính bọn họ giải quyết.
Sau khi hai người rời đi, bầu không khí giữa ba người trở nên giương cung bạt kiếm lên.
“Lâm Dật, tôi hôm nay không muốn tính toán ân oán giữa chúng ta, nhưng đây là chuyện của Tần gia chúng tôi. Tôi hi vọng anh có thể làm rõ lập trường của mình, không nên xen vào, anh không có tư cách!”
Tuy cảm thấy vẻ mặt của Lâm Dật và Tần Ánh Nguyệt trước đó rất kỳ quái, nhưng hai anh em nhà họ Tần đều không suy nghĩ nhiều.
“Anh đang dạy tôi làm việc sao?”
“Xem ra là anh không muốn đi.”
Lâm Dật không trực tiếp trả lời, “Nhìn trạng thái của hai người, đoán chừng cũng sẽ không đi, vậy thì động thủ đi, dù sao cũng phải có người nằm lại chỗ này.”
“Khó trách dám đánh em trai tôi, cậu thật đúng là đủ ngông cuồng, có khí phách.”
Tần Nghiêm Phú bước lên, sau đó kéo dài khoảng cách, hướng về phía Lâm Dật, nói:
“Chuẩn bị xong chưa.”
“Anh chuẩn bị tốt là được.”
Ánh mắt của Tần Nghiêm Phú híp lại, dưới chân phát lực, chỉ nghe phịch một tiếng, thân thể giống như đạn pháo, lao về phía Lâm Dật!
Chỉ dựa vào động tác đơn giản này, Lâm Dật đã đoán được, trình độ của anh ta cao hơn Tần Nghiêm Lĩnh rất nhiều, hoàn toàn không cùng một cấp độ!
Sau khi xông tới trước mặt Lâm Dật, Tần Nghiêm Phú đấm một cú thẳng vào mặt anh!
Thân thể Lâm Dật nghiêng về sau, né công kích của anh ta một cách hoàn mỹ!
Trình độ của anh ta tuy cao hơn Tần Nghiêm Lĩnh, nhưng còn kém xa người áo đen.
Sau khi tránh thoát công kích của Tần Nghiêm Phú, Lâm Dật lấy chân trái làm trụ, xoay một góc 45 độ, chân phải như roi dài, đá về phía Tần Nghiêm Phú!
Sức lực khổng lồ khiến cho Tần Nghiêm Phú cảm thấy sợ hãi.
Trình độ của Lâm Dật đã vượt xa dự liệu của anh!
Hoàn toàn không giống như là trình độ của mồ cấp D!
Đúng vào lúc này, Tần Nghiêm Lĩnh phát hiện sơ hở của Lâm Dật, liền ra tay từ một hướng khác!
Mà tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Lâm Dật!
Nhìn thấy Tần Nghiêm Lĩnh xông qua, Lâm Dật lui về phía sau một bước, tránh khỏi công kích của anh ta!
Vẻ mặt Tần Nghiêm Lĩnh hiện lên vẻ bối rối, mình đã để lộ sơ hở phía sau lưng!
“Lấy bản lĩnh này của anh thì đừng nên đi ra ngoài, như vậy sẽ rất mất mặt xấu hổ, cút xa một chút!”
Lâm Dật lăng không đá liên tục vào người Tần Nghiêm Lĩnh!
Người kia lập tức mất thăng bằng, bay về phía cột đá của bãi đậu xe!
“Thảo!”
Sau khi giải quyết xong Tần Nghiêm Lĩnh, công kích của Tần Nghiêm Phú cũng lập tức đến!
Nắm đấm tới liên tiếp như cuồng phong, Lâm Dật thấy chiêu nào phá chiêu nấy!
Trong quá trình giao thủ, Lâm Dật phát hiện, trình độ của Tần Nghiêm Phú quả thực rất cao.
Tính toán tỉ mỉ thì hẳn là chỉ yếu hơn so với Eliza một chút, đã coi như là vô cùng mạnh rồi.
So với sự thoải mái của Lâm Dật, Tần Nghiêm Phú càng đánh càng cảm thấy kinh hãi, trình độ của Lâm Dật đã nằm ngoài sự dự liệu của anh!
Đúng lúc này, khóe miệng Lâm Dật lộ ra ý cười.
“Đánh lâu cũng không được gì, tôi cũng biết trình độ của các người, nên kết thúc thôi!”
Thấy tình huống không ổn, Tần Nghiêm Phú lập tức lui về phía sau, cố gắng kéo dài khoảng cách với Lâm Dật!
Nhưng Lâm Dật không cho anh ta cơ hội này!
“Hô thông!”
Lâm Dật đá mạnh vào ngực Tần Nghiêm Phú!
Người kia giống như diều đứt dây, bay rớt ra ngoài.
Cước này của Lâm Dật là dùng toàn lực, khiến cho Tần Nghiêm Phú đau đến che ngực, làm thế nào cũng không dậy nổi!
Lâm Dật đi từng bước qua đó, nắm lấy tóc của Tần Nghiêm Phú, mặt không thay đổi, nói:
“Sau này đừng đến tìm bà ấy nữa. Bà ấy đã không còn bất cứ quan hệ nào với Tần gia, nếu như không nhớ được thì tôi sẽ dùng một mồi lửa đốt sạch Tần gia các người.”
Tần Nghiêm Phú càng tức giận hơn.
“Vì một người không quen biết lại nháo với Tần gia chúng tôi đến nước này, anh cảm thấy có phù hợp không!”
“Là một bại tướng, đây không phải là chuyện mà anh nên quan tâm. Hai người hiện tại tốt nhất nên cút, đừng có chọc tôi không vui.”
Hai tay Tần Nghiêm Phú nắm chặt, bụng đầy hận ý lại không thể nào phát tiết.
“Cút!”
Tần Nghiêm Phú cố nén đau đớn bò lên, cùng Tần Nghiêm Lĩnh lái xe rời đi.
Sau khi giải quyết xong hai người, Lâm Dật quay đầu nhìn thoáng qua.
Mà lúc này đây, Thẩm Thục Nghi và Tần Ánh Nguyệt cũng đi ra.
Chỉ là vẻ mặt của hai người lại hoàn toàn không giống nhau.
Thẩm Thục Nghi là cảm khái, Tần Ánh Nguyệt thì mất tự nhiên.
Mà ở thời điểm này, Lâm Dật đương nhiên đã hiểu rõ mọi chuyện.
Khó trách Thẩm Thục Nghi luôn kêu mình ăn cơm cùng bà ấy, trên thực tế người muốn cũng không phải là bà ấy.
Mà chính là người phụ nữ kia.
Một người luôn sôi nổi giống như Lâm Dật, ở thời điểm này cũng có chút không biết nên làm sao, đứng ngồi không yên.
Trước đó rất nhiều người đều đã nói qua chuyện này với mình, đã từng có lúc tưởng tượng qua, nếu như có một ngày đối mặt với bọn họ thì sẽ có thái độ như thế nào.
Nhưng bây giờ khi thật sự gặp được, Lâm Dật thừa nhận mình chưa có chuẩn bị tốt.
Hoặc có thể nói là đang trốn tránh.
Hơn hai mươi năm, người phụ nữ lúc trước đem mình đến cô nhi viện giờ đây lại xuất hiện ở trước mặt mình.
Hận sao?
Cũng có một chút như vậy, nhưng cũng không nhiều.
Đêm hôm ấy, mưa rơi tầm tã xóa đi nước mắt đầy mặt, cọ rửa tất cả hận ý của Lâm Dật đối với bà.
Bà ấy cũng có nỗi khổ tâm.
“Thật ra cũng không có gì đáng nói, con hẳn là cũng đã đoán được thân phận của bà ấy.” Thẩm Thục Nghi nhẹ nhàng nói:
“Cha ruột của con rất giống như con bây giờ, lúc còn trẻ ngông cuồng không có giới hạn, gây ra vô số thù hằn. Nhưng ông ấy lại không giống may mắn như con, có chúng ta bảo vệ ở phía sau, cộng với Tần gia lúc đó lại cắt đứt với mẹ con. Vì để bảo vệ sự an toàn của con cho nên mới bất đắc dĩ đưa con đến cô nhi viện. Mọi chuyện đều là bị bức bách, hi vọng con có thể hiểu được.”
Giọng nói của Thẩm Thục Nghi rất nhẹ, kể lại chuyện năm đó.
Nhưng những chuyện này có quan trọng đối với Lâm Dật không?
Quả thực rất quan trọng, bởi vì đây là chân tướng năm đó.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì dường như cũng không quan trọng như vậy.
Trải qua nhiều năm như vậy, mọi chuyện đều trôi theo thời gian, nó đã biến thành chuyện nhỏ bé không còn đáng kể.
Lâm Dật chậm rãi giang hai cánh tay ra, hốc mắt tràn đầy nước mắt.
“Con không hận các người, cám ơn các người đã cho con sinh mệnh.”
------
Dịch: MBMH Translate