“Không hận các người...”
Bốn chữ đơn giản này tựa như một thanh búa tạ gõ mạnh vào tim Tần Ánh Nguyệt.
Nước mắt như đê vỡ, không cầm được mà chảy xuống.
Hai người ôm nhau thật chặt.
Tiếng khóc của Tần Ánh Nguyệt vang lên khắp toàn bộ bãi đậu xe.
Khiến cho những người muốn rời đi theo đường này đều ào ào quay đầu xe, không muốn làm phiền hai người đang ôm nhau khóc.
Thẩm Thục Nghi lặng lẽ lùi về phía sau mấy bước.
Hơi xúc động, lại còn có chút may mắn.
Dù có chuẩn bị hay sắp xếp có lẽ cũng không bằng lần gặp gỡ ngẫu nhiên này.
Thẩm Thục Nghi cũng lặng lẽ lau nước mắt.
Đã nhiều năm như vậy, người rời xa nhau cuối cùng cũng đã gặp lại.
Một hồi lâu sau, hai mẹ con tách ra, Tần Ánh Nguyệt lau nước mắt.
“Chúng ta cũng đi thôi, đây không phải chỗ nói chuyện.”
“Được.”
Lâm Dật nhẹ nhàng thở ra, anh cho là mình sẽ không khóc.
Nhưng vào thời khắc ấy, tình cảm máu mủ tình thâm lại khiến cho hốc mắt của anh ẩm ướt.
“Lên xe trước đi, chúng ta về nhà rồi nói.”
Thẩm Thục Nghi tới, đón hai người lên xe.
Sau đó lái xe về nhà.
Nhưng khi đến cửa chính, Thẩm Thục Nghi lại không để Lâm Dật đi, mà bảo cậu ở lại.
Nếu như không xảy ra chuyện vừa rồi, đương nhiên sẽ không có chuyện này.
Nhưng bây giờ, mẹ con nhận nhau, còn phải có chút thời gian cho họ trò chuyện.
Sau này sợ là sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.
Vốn dĩ Lâm Dật muốn từ chối, nhưng có mấy lời lại không có cách nào nói ra miệng, cho nên liền đồng ý với Thẩm Thục Nghi.
Nhà của Thẩm Thục Nghi cũng không là nhỏ, tổng thể khoảng hơn hai trăm mét vuông.
Lấy tài lực của Thẩm Thục Nghi, đừng nói 200m2, cho dù là mua biệt thự 2000m2 cũng không thành vấn đề.
Nhưng vấn đề là thân phận của Lương Tồn Hiếu rất nhạy cảm, có thể ở căn nhà lớn như vậy đã coi như là vượt qua chỉ tiêu rồi.
Nhà rất lớn, trang trí cũng rất thời thượng.
Nhà không thể đổi, nhưng lại có thể sửa chữa theo ý mình.
Cho nên cứ cách mấy năm, căn nhà đều sẽ thay đổi phong cách một lần.
Người bị kẹp giữa hai mẹ con chính là Lương Tồn Hiếu, cũng là người nghẹn khuất nhất.
Bởi vì có lúc ông sẽ đi công tác hơn một tháng mới về.
Thời điểm mới đi đang còn tốt, lúc trở về thì đã bị thay đổi, thiếu chút nữa cho rằng mình đã đi nhầm nhà.
Đến nhà, Thẩm Thục Nghi đi nấu nước pha trà.
Tâm trạng của Tần Ánh Nguyệt vẫn còn chưa bình phục, Lâm Dật cũng có chút chưa thích ứng kịp.
Quan hệ như vậy, khả năng còn cần một khoảng thời gian để bình ổn.
“Người Tần gia đã biết chị trở về, sau này chị định thế nào.” Thẩm Thục Nghi hỏi.
“Ngày mai chị sẽ đi.” Tần Ánh Nguyệt nói:
“Anh ấy đang ở Dubai, chị qua đó tìm anh ấy, tóm lại không thể ở lại Yến Kinh nữa rồi.”
“Không đến mức đó đi, tránh bọn họ làm gì?” Lâm Dật nói với vẻ lơ đễnh.
“Nếu như Tần gia lại đến gây phiền toái thì lại đánh cho bọn họ một trận là được.”
Thẩm Thục Nghi và Tần Ánh Nguyệt liếc nhau một cái, khóe miệng lộ ra ý cười.
Tính cách không sợ trời không sợ đất này, thật đúng là đúc ra từ một khuôn.
“Sự phân bố thế lực tại Yến Kinh không đơn giản như con nghĩ đâu.” Thẩm Thục Nghi nói:
“Cho dù hiện tại, thân phận của Lương gia đang lên như nước dâng, nhưng bọn dì cũng không có tư cách động vào Tần gia, nếu không Lục lão cũng sẽ không đẩy việc này cho bọn họ.”
Lâm Dật khẽ nhíu mày, “Năm đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đã qua nhiều năm như vậy, mà bọn họ còn canh cánh trong lòng?”
“Chuyện giống như chuyện của con hôm nay.”
“Hả?”
“Năm đó, cha con cũng là một nhân vật rung chuyển đất trời tại Yến Kinh, vì mẹ con mà đánh hai người cậu của con, khiến cho bọn họ bị thương, cho tới hôm nay vẫn còn chưa khỏi.” Thẩm Thục Nghi nói:
“Sau hai mươi mấy năm, con lại đánh con trai của bọn họ, con nói một chút xem việc này thế nào.”
“Ngạch...” Lâm Dật lúng túng gãi đầu một cái, “Quả thật thật sự nên xin lỗi người ta.”
“Cũng chính bởi vì chuyện năm đó, khiến cho sức ảnh hưởng của Tần gia dần lùi lại. Nếu không thì hiện tại bọn họ vẫn còn là một trong ba gia tộc đứng đầu.”
“Nhưng cứ như vậy cũng không phải là biện pháp.”
“Không sao cả, dù sao mẹ chỉ là ngẫu nhiên trở về, nhiều năm như vậy, vẫn luôn trôi dạt khắp nơi. Nếu như muốn mẹ ở một chỗ trong thời gian dài thì lại có chút không quen.” Tần Ánh Nguyệt nói.
Thẩm Thục Nghi gật gật đầu, “Con cũng không cần lo lắng chuyện này, nếu như mẹ con đã có ý nghĩ này thì đã có thể giải quyết chuyện này rất dễ dàng, chỉ là bà ấy không muốn thôi.”
Nói về thực lực thì Lâm Dật còn có chênh lệch rất lớn với Lâm Cảnh Chiến hiện tại.
Nếu như Lâm Cảnh Chiến muốn thì đã có thể giải quyết chuyện của Tần gia một cách nhanh chóng.
Nhưng nhiều năm như vậy, Lâm Cảnh Chiến và Tần Ánh Nguyệt vẫn luôn không làm việc này, chỉ là vì không muốn thôi.
Dù sao trong người đang còn chảy chung dòng máu, hơn nữa bà cũng không phải là người lòng gan dạ sắt.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không làm loại chuyện này.
“Vậy được rồi.” Lâm Dật bĩu môi nói:
“Vừa lúc máy bay của con đang ở sân bay, muốn đi đầu đều có thể đi.”
“Không cần đâu, mẹ sẽ mua vé, không cần phiền toái như vậy.” Tần Ánh Nguyệt từ chối:
“Hơn nữa tiền xăng cũng không ít đâu, không cần thiết.”
“Cái gì gọi là không cần thiết.”
Thẩm Thục Nghi nói:
“Con trai của chị hiện tại rất ghê gớm, nhiều tiền đến mức đếm không hết, cho mẹ mình tiêu một chút cũng là chuyện đương nhiên.”
Lâm Dật cười gật đầu, “Quyết định như vậy đi.”
Ba người trò chuyện đến hơn mười một giờ khuya, sau đó mới đi nghỉ ngơi.
Thẩm Thục Nghi luôn là người điều hòa bầu không khí, cho dù đang còn có chút ngăn cách, nhưng đã nhỏ đi rất nhiều.
Nhìn khắp toàn bộ Trung Quốc, chỉ có Tần Ánh Nguyệt mới được Thẩm Thục Nghi đối xử như vậy.
Buổi tối lúc ngủ, Thẩm Thục Nghi để cho Lâm Dật ở phòng của Lương Nhược Hư, cũng không có bận tâm nhiều như vậy.
Phòng của Lương Nhược Hư rất lớn, khoảng 30m2, trong phòng sạch sẽ, màu sắc chủ đạo là xanh lam nhạt và xám trắng, cũng phù hợp với tính cách của cô.
Đột nhiên đổi giường, khiến Lâm Dật không ngủ được, liền cầm điện thoại di động gọi wechat video cho Lương Nhược Hư.
Video rất nhanh được nhận, Lương Nhược Hư còn đang ngồi trước bàn làm việc thắp đèn, xử lý văn kiện.
“Còn đang bận sao?”
“Đang còn mấy hạng mục thu hút vốn đầu tư, cần em phê duyệt lại.” Lương Nhược Hư phun tào:
“Nếu như trong 3 tháng mà các chỉ tiêu không tăng lên, em sẽ có nguy cơ bị đẩy xuống.”
“Ui, đường đường là Lương đại mỹ nữ, thế mà còn sợ cái này sao?”
“Đương nhiên, người nào đó không cho em thành tích, nên đành phải dựa vào năng lực của mình để liều mạng thôi.” Lương Nhược Hư nói:
“Anh thì sao, muộn như vậy còn gọi cho em làm gì.”
“Em đoán xem?”
“Em mới không thèm đoán.” Lương Nhược Hư ngạo kiều nói:
“Còn có, anh đang ở đâu vậy, nhìn không giống như là nhà của anh.”
“Sao lại không phải nhà của anh? Anh đang ở nhà đây.”
“Anh đừng nói bừa, em không phải là chưa từng đến Cửu Châu Các.” Lương Nhược Hư nói:
“Đoán chừng là lại đang ở nhà hồ ly tinh nào đó đúng không?.”
“Ngạch... Thật ra em nói như vậy cũng không sai, hiện tại anh sẽ cho em nhìn nhà của hồ ly tinh một chút.”
Nói xong, Lâm Dật thay đổi Cameras, quay hình ảnh gian phòng cho Lương Nhược Hư xem.
------
Dịch: MBMH Translate