“Ừm hả?”
Lương Nhược Hư bên đầu kia ngây ngẩn cả người.
“Sao, sao anh lại ở nhà của em? Hơn nữa còn ở trong phòng của em?”
“Đây là nhà em sao?” Lâm Dật cười nói: “Anh đang ở nhà của hồ ly tinh mà.”
Gương mặt Lương Nhược Hư đỏ lên, vừa thẹn lại vừa tức.
“Mau nói đi, sao anh lại đến nhà em.”
Lâm Dật cũng không giấu diếm, nói qua những chuyện đã xảy ra cho Lương Nhược Hư nghe.
Bởi vì dù là mình không nói thì không bao lâu sau cô cũng sẽ biết.
Hơn nữa, nếu như không nói thì sẽ không thể giải thích chuyện này.
Cũng không thể nói với cô ấy rằng, cha cô không ở nhà, mẹ cô liền mang tôi về nhà được.
Việc này nói thế nào cũng đều có chút kỳ lạ.
Sau khi biết rõ chân tướng, Lương Nhược Hư sửng sốt một hồi lâu, hỏi dò:
“Anh bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Cũng chẳng cảm thấy gì cả.” Lâm Dật nói: “Rất bình tĩnh.”
“Tốt xấu gì thì các người cũng đã hơn hai mươi năm không gặp, chẳng lẽ không có chút ngăn cách nào sao.”
“Chắc chắn là có, nhưng không nghiêm trọng như em nghĩ vậy.”
Đây cũng là chuyện mà Lâm Dật không nghĩ tới.
Không hề nghĩ rằng, lần gặp gỡ này, tâm trạng lại bình thản như thế.
“Vậy sau này thì sao, anh định xử lý mối quan hệ này như thế nào?” Lương Nhược Hư quan tâm hỏi.
“Cũng chưa nghĩ tới sẽ xử lý như thế nào, bà ấy có cuộc sống của mình, anh cũng có cuộc sống của anh, không có sự chồng chéo nào trong quỹ đạo cuộc sống cả, cho nên cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng.”
“Cũng đúng.” Lương Nhược Hư gật đầu, nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Đã nhiều năm như vậy, mọi chuyện cũng coi như đều đã kết thúc, em cảm thấy như vậy rất tốt.”
Lâm Dật gật gật đầu, không nói thêm gì cả.
“Đúng rồi, sao anh lại tới Yến Kinh.”
“Lữ đoàn Trung Vệ có nhiệm vụ, nên anh tới.” Lâm Dật nói:
“Hơn nữa anh còn mang theo hoa quả đến, có thể đề cử cho anh nơi nào đó có nhiều người có tiền, có thể đạt tới cấp bậc như Thang Thần Nhất Phẩm là được.”
Một ngày bán hoa quả tại đường Vương Phủ Tỉnh chỉ bán được một cân.
Tâm ý của Lâm Dật đã nguội lạnh, muốn di dời trận địa.
“Để em nghĩ một chút.”
Lương Nhược Hư suy tư vài giây đồng hồ, “Có thể đến thành Khải Hoàn tại Yến Kinh. Đây có thể được xem là một nơi tương đối đắt đỏ trong mấy năm qua. Ngày mai em sẽ gọi điện thoại sắp xếp cho anh một vị trí, tránh việc quản lý thành phố sẽ bắt anh.”
“Cảm ơn Lương bí thư.”
“Thôi đi, đừng nói mấy lời này với em.” Lương Nhược Hư trợn trắng mắt, nói:
“Em nói cho anh biết, có thể ngủ ở phòng em, nhưng không được làm lộn xộn đồ đạc.”
“Sao thế, còn có bí mật gì sao?” Lâm Dật xuống giường nói:
“Vậy thì anh phải tìm cho ra mới được.”
“A!”
Lương Nhược Hư hét rầm lên, “Tên chết bầm nhà anh! Nếu như anh dám động, lúc về Trung Hải em sẽ thu thập anh!”
“Anh còn sợ chuyện này sao?”
“Thôi đi, nhìn qua cũng chả sao, chỉ là mấy bộ đồ lót, em cũng không sợ.”
Thấy không ngăn cản được Lâm Dật, Lương Nhược Hư liền không quan tâm nhiều như vậy nữa, vò đã mẻ thì không sợ rơi.
“Hả? Đồ lót sao, vậy thì anh sẽ không nhìn.”
“Anh có ý gì?”
“Không hứng thú.”
“Không có hứng thú với đồ lót của em? Thế nào, đây là không có hứng thú đối với em đúng không?”
Hả???
“Là em không cho anh nhìn, hiện tại anh không nhìn, em lại nói anh không hứng thú với em, em cũng quá tiêu chuẩn kép rồi.”
“Mau mau cút, anh mới là tiêu chuẩn kép.” Lương Nhược Hư nói: “Không còn sớm nữa, nhanh ngủ đi, em còn phải xem văn kiện đây.”
“Vậy em cũng đi ngủ sớm một chút, đừng thức quá muộn.”
“Biết rồi, cam đoan ngủ trước mười hai giờ.”
Cúp điện thoại, Lâm Dật cũng không làm gì khác.
Anh quả thật không có suy nghĩ gì về mấy bộ đồ lót mà Lương Nhược Hư để ở nhà.
Mặc lên người mới gọi là đồ lót, nếu không cũng chỉ là mấy mảnh vải.
Nếu quả thật muốn nhìn, trực tiếp đi xem Lương Nhược Hư là được, YY cũng không có ý nghĩa gì cả.
Hơn bảy giờ sáng ngày thứ hai, Lâm Dật nghe thấy tiếng đinh đinh đương đương.
Rời giường mới phát hiện, hai người đã rời giường để nấu cơm.
Tần Ánh Nguyệt làm đầu bếp chính, Thẩm Thục Nghi giúp đỡ.
“Rửa mặt đi, đợi lát nữa ra ăn cơm.”
“Ừm.”
Lâm Dật gật gật đầu, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó về tới trên bàn cơm.
Bữa sáng cũng vừa được bưng lên.
Trứng hấp, cháo, sữa đậu nành, đĩa bánh, bánh quẩy...
“Nếm thử đi, đều là món con thích ăn.” Thẩm Thục Nghi nói.
Lâm Dật có chút khó hiểu, sao bọn họ lại biết, mình thích ăn bữa sáng như này?
Hơn nửa giờ trôi qua, ba người đều đã ăn sáng xong, Tần Ánh Nguyệt nhìn đồng hồ đeo tay một cái.
“Thời gian cũng không sớm nữa, chị nên đi rồi.”
“Ở lại thêm một lát đi, cũng không cần đuổi chuyến bay, gấp làm gì.”
“Sớm muộn gì cũng đều phải đi, chút thời gian ngắn cũng không là gì.”
Vừa mới nhận nhau với Lâm Dật, Tần Ánh Nguyệt cũng không nỡ đi.
Nhưng bà là người rất biết thỏa mãn, Lâm Dật có thể chấp nhận bà đã là sự thiên vị lớn nhất mà ông trời dành cho mình rồi.
Bà cũng không dám yêu cầu xa vời gì cả.
Cho nên ra đi cũng rất thoải mái.
Bà đã thấy đủ.
“Vậy lúc nào chị lại quay về?” Thẩm Thục Nghi hỏi.
“Chuyện này thì không chắc.” Tần Ánh Nguyệt nói:
“Em cũng biết tình huống của chị mà, mấy năm này chị đã đi rất nhiều nơi, nói không chừng lúc nào đó sẽ trở về, lại nói, giữa chúng ta còn có phương thức liên lạc, em sợ cái gì.”
“Phương thức liên lạc thì làm được cái gì, cũng không thể gặp mặt.” Thẩm Thục Nghi nói:
“Còn ba năm nữa là em sẽ nghỉ hưu, chị cũng đừng lang thang bên ngoài nữa, nhanh trở về một chút.”
“Được rồi, chị đồng ý với em là được, sau khi em về hưu, chị nhất định sẽ định cư tại Yến Kinh.”
“Như này còn tạm được.”
Thẩm Thục Nghi mặc quần áo xong, nói với Lâm Dật:
“Đi thôi, đến sân bay.”
“Ừm.”
Ba người xuống dưới nhà, lên Audi A8 của Thẩm Thục Nghi, đến sân bay.
Máy bay của Lâm Dật đã chờ từ lâu.
“Chị đi trước, vốn dĩ chị dự định đến thăm dì Tống một chút, hiện tại không có cơ hội, em nhớ dành thời gian giải thích giúp chị một chút.”
“Đã biết, yên tâm đi.”
Tần Ánh Nguyệt để hành lý xuống, ôm Thẩm Thục Nghi một chút.
Mặc dù là ly biệt, nhưng lại đầy ý cười.
Có thể nhận được sự chấp nhận của con trai là chuyện vui vẻ nhất trong chuyến này của bà.
“Xuống máy bay thì nhớ gọi điện thoại cho em.”
“Được.”
Sau khi ôm Thẩm Thục Nghi, Lâm Dật cũng giang hai cánh tay ra.
Ôm ấp người xa lạ quen thuộc nhất.
Thời gian ôm rất ngắn, cũng không có nước mắt, nhưng lại đều chảy xuôi ở trong lòng.
Tần Ánh Nguyệt vẫy tay từ biệt với hai người, xách hành lý rồi lên máy bay.
“Đi thôi, đừng đứng đây nữa.” Thẩm Thục Nghi nói.
Lâm Dật gật gật đầu, hai người quay người, đi ra khỏi sân bay.
“Bà ấy...”
Lâm Dật muốn nói chuyện, nhưng lại thôi.
“Đã đến lúc này rồi, còn có gì mà phải che giấu nữa, muốn nói cái gì thì cứ nói đi.”
Trầm tư một lát, Lâm Dật mở miệng nói:
“Bà ấy hình như rất quen thuộc với con.”
Lâm Dật nhớ tới bữa sáng kia, đều là bà ấy làm, Thẩm Thục Nghi chỉ đứng ở một bên giúp đỡ.
Thẩm Thục Nghi vén tóc.
“Bởi vì mấy năm này, cô ấy chưa từng rời khỏi con, cho nên mới biết rất nhiều chuyện. Con thích ăn gì, cô ấy đều nhớ, cho nên bữa sáng kia mới làm những món mà con thích ăn.”
------
Dịch: MBMH Translate