“Vẫn luôn ở bên cạnh con sao?”
Thẩm Thục Nghi gật gật đầu, “Năm đó sau khi hai người bọn họ rời khỏi Yến Kinh, rất nhanh liền có con, nhưng trong cái năm hỗn loạn kia, cha con không có năng lực lớn như vậy để bảo hộ con, mẹ con cũng giống như vậy. Sau khi tính kỹ, bọn họ liền đưa con đến cô nhi viện.”
Lâm Dật không nói chuyện, lẳng lặng nghe.
“Nhưng cha của con không phụ lòng bất kỳ người nào, chỉ vẻn vẹn hai ba năm đã đứng vững gót chân ở bên ngoài, cuộc sống cũng ổn định lại. Nhưng nơi của bọn họ không thể cho con nền giáo dục tốt hơn được, cho nên mới không nhận lại con.”
“Bà ấy hình như cũng không có đến cô nhi viện để tìm con.”
“Bà ấy đã từng có ý nghĩ như vậy, nhưng lại không dám.” Thẩm Thục Nghi hơi xúc động, nói:
“Sau khi đưa con đi cho đến khi nhìn thấy con một lần nữa đã là ba năm sau. Khi đó, con đã có thể chạy khắp nơi trong cô nhi viện, gọi Vương Thúy Bình là mẹ, gọi Triệu Toàn Phúc là cha. Bắt đầu từ lúc đó, bà ấy đã biết mình không còn tư cách làm mẹ của con nữa.”
“Nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm, cho dù là lúc nào thì bà ấy đều không nỡ bỏ con.”
“Cho nên trong khoảng hai mươi mấy năm trước, phần lớn thời gian bà ấy đều sống tại Quảng Châu, lúc không có chuyện gì làm thì đến nhìn con một chút, cảm thấy chán thì lại đến chỗ cha con. Cuộc sống của bà ấy cứ như vậy cho đến khi con lên đại học và đến Trung Hải. Những năm gần đây, con vẫn luôn nằm trong tầm mắt của bà ấy, đồ mà con thích, thói quen cuộc sống của con, bà ấy đều nhìn ở trong mắt ghi ở trong lòng, cho nên bà ấy mới hiểu rõ thói quen cuộc sống của con như vậy.”
Lâm Dật cười khổ một tiếng, trong lòng có chút khó chịu.
“Bà ấy cũng thật là, gặp mặt thôi mà khó như vậy sao, con cũng không phải là người bất cận nhân tình, điểm đạo lý này con vẫn hiểu.”
“Nhưng con là con, bà ấy là bà ấy, thứ mà các người muốn không giống nhau.”
Thẩm Thục Nghi cười nói:
“Nếu như là dì thì chắc chắn sẽ đến cô nhi viện để tìm con, sẽ không bận tâm nhiều như vậy, nhưng bà ấy lại không làm được. Bà ấy là người ôn nhu nhất trên thế giới này mà dì đã từng gặp. Bà ấy đã dành tất cả cuộc sống của mình cho cha con hai người. Nơi nào có hai người thì đó chính là nhà, cho dù là mẹ ruột của con, bà ấy cũng không dám hy vọng xa vời là con có thể chấp nhận bà ấy.”
“Nhưng ông trời vẫn rất chiếu cố bà ấy, lại xảy ra chuyện trùng hợp như vậy. Nếu không đời này các người có thể nhận nhau hay không thì cũng không chắc chắn.”
“Vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi.” Lâm Dật hít sâu một cái, “Như này cũng rất tốt.”
“Đúng vậy, người đời trước có câu, mệnh người do trời quyết định, đều đã được an bài, như vậy thì cho dù là tốt hay là xấu thì đều phải tiếp nhận.” Thẩm Thục Nghi nhìn Lâm Dật,
“Cho dù bà ấy không có ơn nuôi nấng con, nhưng dì luôn cảm thấy, bà ấy là một người mẹ vĩ đại.”
“Con hiểu.”
Thẩm Thục Nghi hiểu ý cười một tiếng, “Con có thể hiểu những đạo lý này thì dì cũng không nói thêm gì nữa. Cuộc sống luôn phải nhìn về phía trước, cởi chuông phải do người buộc chuông. Dì kẹt giữa hai mẹ con con lâu như vậy, cũng đến lúc lui ra rồi.”
“Cám ơn dì Thẩm.”
“Tiểu tử ngốc.” Thẩm Thục Nghi cười nói, nhưng bà hiểu, trong lòng Lâm Dật vẫn còn có khúc mắc.
Không phải là bởi vì Tần Ánh Nguyệt, mà chính là người cha chưa từng gặp mặt kia.
Nếu không nó cũng không có khả năng không nhắc một chữ tới người kia trong quá trình này.
Reng reng reng _ _
Điện thoại của Lâm Dật đột nhiên vang lên, là Khương Thanh gọi tới.
“Anh Lâm, buổi huấn luyện thử đã bắt đầu, anh đang ở đâu vậy.”
“Đưa người ra sân bay, vừa làm xong, hiện tại sẽ trở về.”
“Anh mau tới đây đi, lần này người đến đều rất tốt, anh mau tới xem có thích hợp hay không.”
“Cô để Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt chọn trước đi, đều là người một nhà, không cần thiết phải dành sự đặc biệt này cho tôi.”
“Vậy thì anh cũng nhanh đến một chút, Lưu lão đại còn đang chờ anh đó.”
“Đừng có gấp, tôi hiện tại sẽ qua ngay.”
Nói xong, Lâm Dật cúp điện thoại, cùng Thẩm Thục Nghi đi tới bãi đỗ xe.
“Lữ đoàn Trung Vệ gọi điện thoại tới sao?”
Lâm Dật gật gật đầu, “Hôm nay là ngày huấn luyện thử đầu tiên, bọn họ muốn con qua nhìn một chút.”
“Vậy con cũng không cần đưa dì về, nhanh đi làm việc của con đi.”
“Không có việc gì cả, không thiếu một chút này, con đưa dì tới công ty trước.”
Thẩm Thục Nghi cũng không khách sáo với Lâm Dật nữa, chuẩn bị lên xe rời đi.
Nhưng tại lúc này, một chiếc Rolls-Royce Cullinan, đừng ở trước mặt hai người.
Lâm Dật nhìn sang, anh biết chiếc xe này là của Tần Nghiêm Lĩnh.
Hai người đứng tại chỗ không nhúc nhích, biết là người Tần gia tới.
Cửa xe mở ra, ngoại trừ Tần Nghiêm Phú và Tần Nghiêm Lĩnh, còn có một người đàn ông trung niên cũng đi xuống từ trên xe.
Cách ăn mặc của người đàn ông trung niên rất chính thức, mặc âu phục màu xanh lam với áo sơ mi trắng, dưới chân là giày da màu đen, dường như chuẩn bị tham gia buổi họp quan trọng nào đó.
Ánh mắt Thẩm Thục Nghi dừng lại ở trên người ông ta, bà biết ông ta là ai.
Con trai trưởng đời thứ hai của Tần gia, Tần Anh Long!
Cũng là cậu ruột của Lâm Dật!
Chỉ là bọn họ hiện tại, còn chưa rõ quan hệ giữa Lâm Dật và Tần Ánh Nguyệt.
Bởi vì chuyện tối ngày hôm qua, người Tần gia suy đoán Tần Ánh Nguyệt có thể sẽ gấp rút rời khỏi Yến Kinh, cho nên liền vội vã chạy tới.
Nhưng lại thấy Thẩm Thục Nghi và Lâm Dật ở đây.
Bọn họ đoán được, mình có lẽ đã tới chậm.
“Tần Ánh Nguyệt có phải đã đi rồi hay không!” Tần Anh Long hỏi.
“Đã đi rồi.”
“Thẩm Thục Nghi, cô đây là có ý gì, cô cũng biết chuyện giữa chúng tôi, Lương gia không nên tham dự vào, cô làm như vậy là quá phận!”
“Anh Tần, anh nói như vậy thì oan uổng cho tôi quá, quan hệ của hai chúng tôi vẫn luôn rất tốt, cô ấy đến Yến Kinh, tôi tiếp đãi một chút, cũng không quá phận đi.”
“Chuyện này đương nhiên là không quá phận, nhưng tại sao cô lại muốn ra mặt ngăn cản!”
“Người ngăn cản hai người bọn họ cũng không phải tôi, là Lâm Dật, với lại một phụ nữ như tôi sao mà có ngăn cản bọn họ được.”
Ánh mắt của Tần Anh Long rơi xuống trên người Lâm Dật.
“Cậu lại nhiều lần đối nghịch với Tần gia chúng tôi, có phải cho rằng có Lục lão bảo kê thì chúng tôi sẽ không có cách nào thu thập cậu sao!”
“Tôi không biết các người tìm bà ấy để làm gì, nhưng tôi hi vọng các người nên dừng tay, chuyện này không tốt cho các người đâu.” Lâm Dật thấp giọng nói.
Tần Anh Long nhíu mày, trên trán mang theo tức giận.
“Cậu thì tính là gì, cũng xứng nhúng tay vào chuyện của Tần gia chúng tôi!”
“Nếu như Tần gia các người thật sự lợi hại thì cần gì phải quan tâm đến tôi và dì Thẩm, trực tiếp động thủ không phải là được rồi sao? Nói cho cùng thì vẫn là tài nghệ không bằng người, chỉ biết chỉ trỏ, phát ngôn bừa bãi, như này có ý nghĩa gì sao?”
Lâm Dật nhếch miệng lên, mang theo nụ cười trêu tức, nói:
“Thần tử nghèo túng, hoàng đế hết thời, nếu như sống trong thời đại trước thì cũng quá bi ai rồi.”
Lâm Dật chỉ Tần Nghiêm Lĩnh và Tần Nghiêm Phú, “Có chút thời gian thì nên dạy cho bọn họ chút bản lĩnh, hiện tại đều là nói chuyện bằng thực lực, chỉ pháo miệng là không được đâu.”
------
Dịch: MBMH Translate