Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1309 - Chương 1307: Công Ty Là Của Nhà Chúng Tôi.

Chương 1307: Công Ty Là Của Nhà Chúng Tôi.
Chương 1307: Công Ty Là Của Nhà Chúng Tôi.
Chương 1307: Công Ty Là Của Nhà Chúng Tôi.




Hai người đều bị Lâm Dật chế phục, rầm rì đứng sang một bên, trong ánh mắt mang theo vẻ đề phòng.

“Cút sang một bên, đừng làm phiền tôi!”

Mắng một câu, ba người cùng nhau đi vào truyền thông Hải Ngu.

“Miêu tổng, làm sao bây giờ, đoán là bọn họ cũng đến để xử lý việc này.” Mã Lợi Bân khoanh tay nói.

“Trước cứ cùng đi lên xem một chút, cho dù nói thế nào thì chúng ta cũng đang trên cùng một trận tuyến.” Trong ánh mắt của Miêu Thành mang theo sự hung ác nham hiểm:

“Chờ sau khi xử lý xong chuyện này, chúng ta lại bớt thời gian đi xử lý cậu ta!”

“Được!”

Sau khi hạ quyết tâm, hai người cũng đi theo, trùng hợp nhìn thấy ba người Lâm Dật bị tiếp tân ngăn lại.

“Tiên sinh, không hẹn trước thì các người không thể đi vào.” Nữ tiếp tân nói.

“Các người không có sự đồng ý của tôi mà còn chụp ảnh hình của chúng tôi, việc này nên giải thích thế nào đây?”

Nữ tiếp tân nhất thời nghẹn lời, có chút không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn là cứng rắn nói:

“Nếu như các người muốn gặp Tạ tổng chúng tôi thì hiện tại tôi có thể gọi điện thoại thông báo, nhưng phải xem ngài ấy có muốn gặp các người hay không.”

“Chúng tôi không có thời gian nói nhảm với cô.” Ninh Triệt lạnh mặt nói: “Quản lý của các người đang ở đâu.”

“Tại, tại tầng bốn...”

Nữ tiếp tân không sợ Lâm Dật, cô cảm thấy mình là phụ nữ, đối phương sẽ không dám động thủ.

Nhưng người phụ nữ này thì lại khác, nếu như cô ấy thực sự đánh thì mình sẽ bị thua thiệt.

“Phản ứng đúng là rất nhanh.” Ninh Triệt cười nói: “Nếu không một cái bạt tay của tôi thật sự sẽ đập lên.”

Ba người cùng vào thang máy, mà Miêu Thành và Mã Lợi Bân thì đi thang máy khác.

Hai bên cách nhau mấy giây đồng hồ, nhưng đều lên tầng bốn.

Đến cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, Lâm Dật một chân đá văng ra cánh cửa.

Tạ Đông Lai đang nửa nằm trên ghế, thảnh thơi gọi điện thoại.

Lâm Dật xuất hiện khiến cho anh ta bị giật nảy mình.

Lúc muốn tức giận lại nhìn thấy Miêu Thành và Mã Lợi Bân xuất hiện ở phía sau bọn họ, sắc mặt nhất thời trở nên hung ác nham hiểm.

“Miêu tổng, đây là có ý gì, mua bán không thành thì muốn tìm người đến đập phá sao?”

“Anh hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải đến cùng nhau.” Miêu Thành nói:

“Anh hẳn là có thể nhìn ra, bọn họ chính là ba người khác trên tấm ảnh.”

Tạ Đông Lai cầm ảnh chụp trên bàn lên xem, so sánh một chút, thật đúng là ba người bọn họ.

“Tôi nhớ ra rồi, các người hình như còn muốn gọi điện thoại cho tôi.” Tạ Đông Lai nói:

“Không muốn trả tiền còn chưa tính, giờ lại giám tới để giương oai, người anh em, cậu có phải là có chút quá phận rồi hay không?”

Lâm Dật ngoáy lỗ tai một cái, nói:

“Tôi không có nhiều thời gian để nói nhảm với anh. Nếu như anh không muốn rước họa vào thân, thì nhanh chóng xóa bỏ những tin tức kia đi, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.”

“Ha ha...”

Tạ Đông Lai cười lạnh một tiếng, đốt một điếu thuốc, chỉ tay về phía Lâm Dật:

“Tôi lúc đầu chính là lăn lộn lên từ một paparazi nhỏ, mở công ty này cho đến bây giờ đã hơn mười năm, tôi có sóng gióng gì mà chưa thấy qua sao? Người khác cầm đao lề trên cổ tôi còn không sợ, cậu cảm thấy uy hiếp tôi hai câu thì tôi sẽ sợ sao? Nếu như tôi không có bản lĩnh, mà dám ăn bát cơm này sao?”

“Tôi chính là thích mấy người xương cốt cứng rắn như anh.” Lâm Dật nói.

“Tôi cũng thích mấy người thích làm càn làm bậy như cậu.” Tạ Đông Lai nói:

“Người anh em, đã thế kỷ 21 rồi, không phải cứ dựa vào quyền cước là có thể giải quyết vấn đề đâu, phải dựa vào tiền, money, hiểu không?”

“Vậy tôi muốn nhìn xem, quyền cước rốt cuộc có thể giải quyết vấn đề hay không.”

“Bảo an!”

Tạ Đông Lai kêu một tiếng, sáu người mặc đồng phục chạy vào từ bên ngoài.

Sáu tên bảo an đều thuộc loại hình cao to lực lưỡng, hung thần ác sát.

Trên tay còn cầm dùi điện, vừa nhìn liền biết không phải người tốt, càng giống với mấy tên nhàn rồi mà Tạ Đông Lai thu nhận từ trong xã hội.

“Công ty của chúng tôi còn có không ít bảo an như này, tôi kêu tạm sáu người cho các ngươi chơi đùa trước.”

Tạ Đông Lai gảy khói thuốc, “Đương nhiên, nếu như các người sợ hãi thì nhanh chóng lăn một chút, đừng làm lãng phí thời gian của tôi, tôi cũng không có thời gian quan tâm đến các người.”

“Trước đừng có vội giả trang, tôi đã tới đây rồi thì đương nhiên có nhiều thời gian chơi cùng anh.”

Lâm Dật quay người đi tới, nhìn về phía tên bảo an có dáng người lớn nhất, nói:

“Anh là người dẫn đầu trong mấy người này?”

Tên bảo an cầm dùi điện, cười trêu tức, nói:

“Thế nào, anh có ý kiến gì sao?”

“Không có ý kiến gì cả, ý của tôi là lấy anh khai đao trước.”

Dứt lời, Lâm Dật nắm lấy tóc của anh ta rồi cho một gối .

Người kia kêu thảm một tiếng, xương mũi bị gãy, sau đó ngất đi!

“Cậu!”

Tạ Đông Lai bị dọa cho phát sợ.

Anh ta chưa từng thấy qua người nào đánh nhau dữ dội như thế!

Lâm Dật nhìn sang năm người còn lại, “Lên một lúc hay là từng người?”

Năm người đều có chút run rẩy, muốn động lại không dám.

Trình độ của người này rõ ràng là cao hơn mình, mà lại ra tay còn ác như thế, nếu như đánh cho mình tàn phế thì phải làm sao bây giờ?

“Thao, trên tay các người không phải có dùi điện sao, còn sợ mấy cái lông! Năm người còn không đánh được một mình cậu ta sao!” Tạ Đông Lai mắng:

“Nhanh động thủ một chút, tôi sẽ phát 1000 tệ tiền thưởng!”

“Thảo! Liều mạng!”

Dưới sự dụ hoặc của đồng tiền, năm tên bảo an cầm dùi điện sau đó cùng xông tới!

Lâm Dật né người sang một bên, tránh thoát một người trong đó, cũng trở tay tránh thoát dùi điện trên tay anh ta, sau đó đảo khách thành chủ.

Xì xì xì _ _

Xì xì xì _ _

Xì xì xì _ _

Tiếng điện lưu vang lên, trong vòng không đến một phút, tất cả năm người đều nằm trên mặt đất.

Nhìn thấy mấy người nằm lăn trong văn phòng, ba người Tạ Đông Lai và Miêu Thành đều thấy choáng.

Ai cũng không nghĩ tới, thân thủ của người đàn ông này lại tốt như vậy!

Sớm biết như vậy, vừa rồi đã không động thủ, như vậy sẽ không tự tìm đánh.

“Anh không phải vừa mới nói, công ty còn có không ít bảo an sao, kêu tất cả đến đi.”

Tạ Đông Lai không nhịn nổi đứng lên, tay cầm điện thoại di động muốn gọi điện thoại.

“Được, nếu như cậu cảm thấy mình trâu bò thì đừng đi, lão tử hiện tại sẽ gọi người! Hôm nay nếu như không chặt một chân của cậu thì tôi không mang họ Tạ!”

“Không vội, tôi sẽ chờ.”

“Hay là thôi đi.” Khâu Vũ Lạc nói:

“Anh ta chính là du côn lưu manh, cậu đừng lãng phí trên người anh ta làm gì.”

Nói xong, Khâu Vũ Lạc đi tới trước mặt Tạ Đông Lai.

“Trước tự giới thiệu mình một chút, tôi là tổng giám đốc tập đoàn Trung Liên Trung Quốc, Khâu Vũ Lạc.”

Tuy nhận chức tại lữ đoàn Trung Vệ, nhưng Khâu Vũ Lạc và Ninh Triệt đều có chức vụ tạm thời trong gia tộc của mình, lúc lữ đoàn Trung Vệ không có chuyện gì làm sẽ đến hỗ trợ.

Giới thiệu xong bản thân mình, Khâu Vũ Lạc lại nói:

“Cô ấy là tổng giám đốc tập đoàn Bảo Long, Ninh Triệt.”

“Người còn lại này là chủ tịch tập đoàn Lăng Vân Trung Hải, nếu như còn có chút thường thức, hẳn là biết phân lượng của ba công ty này.”

“Bài văn không đúng sự thật mà anh phát ra trước đó đã ảnh hưởng tới danh tiếng của chúng tôi. Bộ phận pháp vụ của công ty ba nhà sẽ liên hệ với các người, chuẩn bị tốt tiền bồi thường đi.”

“Cô ấy giới thiệu có chút không đầy đủ.” Ninh Triệt cầm lấy điếu thuốc, tự đốt cho mình một điếu, “Tuy chúng tôi đều là tổng giám đốc, nhưng cũng không phải là làm thuê, mà hai công ty kia chính là của nhà chúng tôi.”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment