Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1326 - Chương 1324: Có Thể Làm Bất Cứ Chuyện Gì Đối Với Tôi

Chương 1324: Có Thể Làm Bất Cứ Chuyện Gì Đối Với Tôi
Chương 1324: Có Thể Làm Bất Cứ Chuyện Gì Đối Với Tôi
Chương 1324: Có Thể Làm Bất Cứ Chuyện Gì Đối Với Tôi




"Chứng cứ..."

Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt đều nghĩ thầm một chút, sau đó mắt to chuyển động, tự hỏi về sự kiện này.

Sự tình liên quan tới Jimmy và Eliza, kẻ đầu têu sau lưng chính là Lâm Dật.

Nếu quả như thật sự tìm được manh mối, như vậy thì là có liên quan với Lâm Dật!

Nếu cái suy đoán này thật sự thành lập!

Như vậy hắn sẽ gặp nguy hiểm!

"Tôi nghĩ đến một việc!"

Khưu Vũ Lạc đột nhiên ngẩng đầu nói ra:

"Mới vừa rồi, tập đoàn Mitsui mời Lâm Dật đi Đảo quốc nhận Khâu Húc Thành trở về, hiện giờ lại tra được thông tin Paul từ đảo Tilia trở về. Giữa hai vấn đề này, sẽ tiềm ẩn mối liên hệ nào hay không?"

Khưu Vũ Lạc, xem như nhắc nhở cho ba người bừng tỉnh.

Đúng là có loại khả năng này.

Lâm Dật sờ lên cái cằm, cảm giác nỗi nghi hoặc trước đó cũng dần dần rõ ràng.

Như vậy việc này thật dễ giải thích, lý do tại sao Mitsui Takaya muốn để cho mình đi tới Đảo quốc.

Bởi vì lấy địa vị giai cấp của bọn họ, đối với loại người như Khâu Húc Thành chẳng khác nào con kiến hôi ở trong mắt bọn họ, không có khả năng coi trọng ý kiến của hắn, hoàn toàn có thể làm cho bất tỉnh mê muội, sau đó đưa đến Hoa Hạ.

Cho nên chuyện này tiềm ẩn mối liên hệ, dường như trở nên lớn hơn.

"Việc này cũng khá thú vị."

Lâm Dật vừa cười vừa nói.

"Sự kiện này không thể coi thường, cậu đừng coi không ra gì."

Lưu Hồng nhắc nhở:

"Bên phía tập đoàn Mitsui liên lạc với cậu bằng cách nào?"

"Bọn họ nói Khâu Húc Thành đang ở tại Áo châu, sẽ liên hệ hắn trở về, chờ đến khi trở lại Đảo quốc sẽ gọi điện thoại cho tôi, lại để cho tôi đi qua đó."

"Cậu suy nghĩ như thế nào?"

"Việc này sao còn phải nghĩ, đương nhiên phải đi thôi."

"Đến lúc đó, tôi để những người khác của lữ đoàn Trung Vệ đi cùng với cậu."

"Không cần phiền toái như vậy, chính tôi có thể tự giải quyết."

Lâm Dật nói ra.

"Không được! Sự kiện này không thể xuất hiện nửa điểm sơ xuất, tôi không có khả năng để cậu đi một mình."

Lúc này Lưu Hồng phủ quyết nói:

"Trừ cái đó ra, tôi sẽ liên hệ người ở trong bóng tối bảo vệ người thân của cậu ở Trung Hải và Quảng Châu. Mấy ngày tới cậu cứ ở lại Yến Kinh thật tốt, đừng có chạy lung tung."

"Cẩn thận đến mức như vậy sao?!"

"Trình độ của Paul mạnh hơn so với Eliza không ít, đối với chuyện này, tôi sẽ không để cho cậu gặp phải bất kỳ mối nguy hiểm gì."

"Anh đã nói như vậy, tôi muốn đi cũng không đi được, cứ nghe theo anh an bài đi."

"Tôi thấy mấy ngày nay, cậu cũng đừng đi tới quán rượu, trong căn cứ có ký túc xá, cứ ở lại đây đi."

Lưu Hồng nói ra.

"Khu vực cẩu thí cái gì cũng không có, còn không có địa phương như đại bảo kiếm, tôi không thèm ở lại đây đâu."

"Cậu tiểu tử này."

Bốn người thương lượng xong chính sự, ba người liền rời đi.

Nhưng Lưu Hồng trong phòng làm việc, lại thật lâu không có rời đi.

Mà lập tức cầm lấy điện thoại di động, gọi điện thoại cho tổ trưởng Trần Quan Kiệt của tổ 4.

...

Một ngày tiếp theo, Lâm Dật đều trải qua cuộc sống phóng túng, còn thuận tiện trao đổi hai cuộc làm ăn.

Thời gian còn sót lại, cũng là trò chuyện Wechat với Kỷ Khuynh Nhan, không sợ người khác làm phiền.

Buổi tối, nhàn rỗi không có chuyện gì, Lâm Dật và Ninh Triệt còn hẹn hò một chuyến đi Đại Bảo Kiếm.

"Bên phía gia tộc Mitsui có tin tức gì không?"

Ngâm mình xong dưới suối nước nóng, trên thân hai người trùm khăn tắm, đi về phía trong phòng khách.

"Tạm thời còn không có."

"Tôi thấy thời gian kéo càng dài, thì càng khẳng định suy đoán trước đó của chúng ta càng chuẩn xác."

Ninh Triệt nói ra:

"Khâu Húc Thành chỉ là một người bình thường, hiện tại tất cả những gì hắn có đều là do gia tộc Mitsui ban cho, cho nên hắn đối gia tộc Mitsui chắc là nói gì nghe nấy, chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể đem hắn gọi trở về, nhưng bây giờ còn chưa có tin tức, tôi đoán có thể là đang chờ đợi Paul tới."

Lâm Dật gật gật đầu, suy nghĩ của hắn có tương tự như Ninh Triệt.

"Cô nói đúng, chờ đến khi hắn gọi điện thoại cho tôi, đoán chừng chính là chuẩn bị hoàn tất."

"Nếu thật như vậy, sau cùng anh muốn xử lý sự kiện này như thế nào?"

Ninh Triệt nói ra:

"Anh muốn giết chết Mitsui Takaya chỉ sợ rất không có khả năng, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện bất trắc, toàn bộ Đảo quốc đều sẽ không bỏ qua cho anh."

"Điều này thì tôi biết, nhưng làm sao cũng phải để cho hắn thương gân động cốt, không trả giá một chút là chuyện không thể được."

"Nhà chúng tôi đang thiếu than đá để buôn bán, nếu như điều kiện cho phép, anh giúp nhà tôi hố ít đồ trở về."

Ninh Triệt vũ mị gãi gãi dưới cằm Lâm Dật,

"Để đền bù, anh có thể làm bất cứ chuyện gì trên người tôi."

"Tôi có thể nhờ cô đi mua đồ ăn đặc biệt không? Tôi đang có chút đói bụng."

Ừ???

"Lăn, đồ đàn ông chết bầm."

Ninh Triệt trợn trắng mắt nói ra.

"Con người cô làm sao nói chuyện mà không tính toán gì hết vậy, không phải cô nói rằng tôi có thể làm bất cứ chuyện gì ở trên thân thể cô sao."

"Vậy anh ngược lại là làm chút chuyện đứng đắn đi, cơ hội đều cho anh rồi, thế mà anh để cho tôi đi mua thức ăn ngoài giúp anh. Loại người như anh thật sự là không có thuốc nào cứu được."

"Ha ha..."

"Lại là cậu!"

Hai người đang đi về phía gian phòng chính, nhìn thấy có bốn người từ đối diện đi tới, đang dùng một loại ánh mắt khác thường mà nhìn kỹ lấy mình.

Lâm Dật suy nghĩ kỹ một lúc, mới nhớ tới đối phương là ai.

Chính là người đến mua hoa quả chỗ mình vào ngày đầu tiên.

Hình như gọi là Vương Ngôn.

Nhưng vào ngày hôm đó, còn một người trợ thủ gọi là Trần Lập, cũng không có ở bên cạnh hắn.

"Các người còn nhận biết?"

Ninh Triệt tò mò hỏi.

"Ngày đầu tiên tôi mở cửa bán hoa quả ở đường Vương Phủ tỉnh, hắn dẫn người tới quấy rối và bị tôi đánh cho một trận."

"Vậy bây giờ làm sao còn nhảy nhót tưng bừng, cậu không có đánh gãy chân hắn sao?"

"Có một gã quỷ xui xẻo khác ra mặt thay hắn, bị tôi đánh gãy xương mũi."

"Tôi đã nói rồi, tính tình của cậu cũng không tốt như vậy."

"Tiểu Ngôn, sao lại thế này, cậu biết một nam một nữ này?"

Người nói chuyện tên là Tôn Trường Minh, đứng ở bên cạnh Vương Ngôn, ánh mắt một mực dò xét ở trên người Ninh Triệt.

Gương mặt này, vóc người này, quả thực chính là cực phẩm.

Có thể gặp phải ở chỗ như suối nước nóng Thang Tuyền, thực sự quá hiếm có.

"Anh Minh, hắn là một tên bán hoa quả, mấy ngày trước tôi không chỉ có bị hắn hố 180 ngàn tệ, còn bị đánh một trận. Xương mũi của anh Lập cũng bị đánh gãy, bây giờ còn đang nằm ở nhà đây."

"Hiện giờ trông hắn rất khỏe mạnh, cũng không bị thương tổn, tại sao còn bồi thường nhiều tiền như vậy chứ?"

"Hắn nói trái cây của hắn có giá 3000 tệ một cân, cho nên chúng tôi phải đền bù 180 ngàn tệ."

"Mẹ kiếp, hoa quả gì mà bán 180 ngàn?"

"Lúc đó tôi cũng nghĩ như vậy, nên đi tới lý luận với hắn, cuối cùng bị hắn đánh."

"Không có việc gì, tôi ra mặt cho cậu."

"Anh Minh, anh kiềm chế một chút, tiểu tử này có thân thủ đặc biệt tốt, ngay cả anh Lập cũng không phải là đối thủ của hắn, hiện tại động thủ dễ ăn thiệt thòi."

"Yên tâm, tôi khẳng định không đánh nhau với hắn, anh rể của tôi đang ở đại sảnh dưới lầu, giáo huấn hắn một trận còn không phải dễ dàng."

"Anh rể anh lợi hại như vậy sao?"

"Đương nhiên, nhưng cụ thể lợi hại tới trình độ nào thì tôi không biết. Nghe chị tôi nói, lần này bọn họ tới Yến Kinh, là tới tham gia một nhiệm vụ bí mật, hơn nữa còn là cấp quốc gia. Cậu suy nghĩ xem, anh rể tôi mà không có bản lĩnh, thì sao có thể tham gia nhiệm vụ như vậy?"

"Vậy cũng quá lợi hại!"

Vương Ngôn và hai người đi cùng, đều mang mắt đầy hâm mộ.

Mặc dù gia đình của bọn họ ở Yến Kinh không giàu, nhưng cũng biết một chút môn đạo trong đó.

Đối với loại người như vậy, tương lai đều không kém chút nào.

Tôn Trường Minh bước về phía trước,

"Người anh em, nghe nói cậu lừa bịp huynh đệ tôi 180 ngàn tệ, hơn nữa còn đánh hắn một trận?"

---------------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment