Chương 1325: Anh Thấy Tôi Giống Nhân Viên Kỹ Thuật Sao?
Chương 1325: Anh Thấy Tôi Giống Nhân Viên Kỹ Thuật Sao?
"Hắn gọi người đến đập sạp trái cây của tôi, bắt hắn đền bù 180 ngàn tệ, cũng không quá phận chứ."
"Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, đúng là thiên kinh địa nghĩa. Nhưng mà cậu mở miệng là muốn 180 ngàn tệ, điều này thật có chút quá mức."
"Không phải vậy đâu?"
Lâm Dật hỏi lại:
"Chẳng lẽ tôi lại phải trả lại các người 1,8 tỷ, sau đó đến ngã tư đường đốt cho các người?"
"Cậu chỉ là lão nông dân thối, có phải có chút không biết trời cao đất rộng rồi không?"
Tôn Trường Minh mắng một câu, sau đó đưa ánh mắt dừng lại ở trên người Ninh Triệt.
"Tôi thấy cô vóc dáng không tệ, cô là số bao nhiêu, tôi ra giá tiền gấp đôi, đợi lát nữa đi theo tôi đi. Một lát nữa, cậu ta có thể sẽ bị ném ra ngoài, cô cũng không cần phục vụ cho cậu ta nữa."
Ninh Triệt: ? ? ?
Nhân viên matxa của trung tâm tắm rửa có loại dáng người như lão nương sao?
"Anh thấy tôi giống nhân viên matxa?"
"Nếu như cô không phải là nhân viên matxa, vậy thì đi cùng với lão nông dân thối này làm gì? Chẳng lẽ lại là quan hệ bạn tình?"
Ninh Triệt một tay vẫn ôm trước ngực, sau đó hướng ngoắc ngón tay về phía Tôn Trường Minh.
"Nào, anh tới gần một chút, tôi chính miệng nói cho anh biết là tôi làm cái gì."
"Chậc chậc chậc. . ."
Đám người đứng ở phía sau Tôn Trường Minh, đều lộ ra một mặt cười xấu xa.
"Anh Minh, đây rõ ràng là câu dẫn anh đây."
"Đừng có gấp, tôi đến chăm sóc nàng."
Khóe miệng Tôn Trường Minh mang theo ý cười, chỉnh sửa lại một chút áo choàng tắm trên người, đi về phía Ninh Triệt, sau đó đứng vững vàng ở vị trí cách nửa mét trước mặt nàng.
"Người đẹp, tôi đã đến đây, cô em có cái gì muốn nói với tôi. . ."
Ba!
Tôn Trường Minh còn chưa nói dứt lời, Ninh Triệt tát một bàn tay lên trên mặt của hắn.
Tuy rằng không dùng sức khỏe lớn đến đâu, nhưng cũng không phải loại người như Tôn Trường Minh có thể tiếp nhận nổi, bị đánh rớt mấy cái răng, khóe miệng đều tràn đầy máu.
Tôn Trường Minh bụm mặt, trợn trừng tròng mắt nhìn Ninh Triệt.
Một là, không nghĩ tới nàng dám đánh thẳng mình!
Hai là, không nghĩ tới vận may của nàng lớn như vậy!
Hiện tại hắn cũng hiểu rõ rằng, cô nàng này nhất định không phải là người bình thường, nói không chừng thật đã luyện võ thuật!
"Hai người các ngươi đi cùng với nhau!"
Tôn Trường Minh chỉ vào mũi Ninh Triệt nói ra.
"Hiện tại mới phát hiện sao? Nói anh ngu xuẩn cũng là cất nhắc anh rồi."
"Mẹ nhà nó, có bản lĩnh thì hai người các ngươi đừng có rời đi!"
Ninh Triệt chỉ chỉ gian phòng 402 ở trước mặt,
"Chúng tôi làm matxa ở ngay tại căn phòng kia,...Chờ sau khi anh gọi người tới giúp đỡ, có thể đi tới tìm chúng tôi, tôi cũng thực sự rất tò mò, ở phía trên một phần ba mẫu đất Yến Kinh này, còn có người nào là đối thủ của chúng tôi."
Trên mặt Tôn Trường Minh lộ ra nụ cười hung ác nham hiểm.
"Vậy các người hãy cứ chờ xem, đợi lát nữa anh rể của tôi tới, nhìn hắn có đánh không chết các người không?!"
"Hiện tại thì đi đi, đừng ở đây mất mặt xấu hổ."
Nói xong, Ninh Triệt thong thả cất bước về phía gian phòng 402.
Cho dù mặc chiếc áo choàng tắm rộng rãi, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn thấy rõ bờ mông căng tròn đong đưa.
Lâm Dật đi ở phía sau, sờ lên cái cằm, tự nhủ:
"Mặc áo choàng tắm vào rồi, vẫn còn có thể lộ ra size SA, thật là một hàng cực phẩm."
Hai người tiến vào gian phòng, chuẩn bị thư thư phục phục tận hưởng matxa.
Cùng lúc đó, Tôn Trường Minh cũng bị đỡ đứng lên.
"Anh Minh, việc này thật không có ý tứ, tôi không ngờ rằng người phụ nữ kia cũng bạo lực như vậy."
"Không có việc gì, nàng đánh tôi một bàn tay, một lát nữa tôi đều sẽ tìm ở trên người của nàng trở về!"
Tôn Trường Minh hung hãn nói:
"Bây giờ chúng ta đi xuống phòng xông hơi ở tầng dưới, chị tôi và anh rể cũng đang ở đó!"
"Đi, lập tức đi ngay!"
Suối nước nóng có mười tầng lầu, làm phòng xông hơi.
Ở bên trong phòng xông hơi không có nhiều người, đoàn người đều lười biếng nằm ở tại chỗ ngồi của mình, hưởng thụ cảm giác thoải mái dễ chịu và buông lỏng hiếm thấy.
Ở một nơi hẻo lánh trong phòng xông hơi, một nam một nữ nửa nằm nửa ngồi.
Người đàn ông có dáng người khôi ngô, trên ngực có một hình xăm Quan Công.
Đeo một chiếc kính đen, đang đọc sách ở trong phòng xông hơi.
Tên của người đàn ông gọi là Tất Du Giang, đến từ Bằng Thành, là danh môn vọng tộc của địa phương. Lần này, hắn đến Yến Kinh, là tới tham gia cuộc thử huấn của lữ đoàn Trung Vệ.
Người phụ nữ với võ dáng xinh đẹp, có một gương mặt trứng ngỗng đẹp mắt, nửa tựa ở thân thể người đàn ông, đang cầm điện thoại di động trò chuyện Wechat.
Tên của người phụ nữ gọi là Tôn Nhất Nặc, là chị gái của Tôn Trường Minh.
Tôn gia cũng không phải là đại gia tộc lớn, nhưng bởi vì có ngoại hình xuất chúng, cuối cùng có thể lấy được Tất Du Giang.
"Ngày mai sẽ là ngày thử huấn cuối cùng, anh chuẩn bị thế nào rồi? Có lòng tin hay không?"
Tôn Nhất Nặc bỏ điện thoại di động sang bên, hỏi.
"Điều này khó mà nói, thành tích thử huấn mấy ngày trước của anh xếp ở sau 70 người, thuộc về loại người có vận may tốt thì có thể vào, vận khí không tốt thì sẽ bị hạ xuống thành tích, cho nên còn phải xem buổi thực chiến ngày mai."
"Lấy năng lực của anh mà còn xếp tới hơn 70 người?"
Tôn Nhất Nặc kinh ngạc nói.
"Đương nhiên, lữ đoàn Trung Vệ là nơi ngọa hổ tàng long, rất nhiều người chen vỡ đầu cũng muốn tham dự vào, cho nên sức cạnh tranh rất kịch liệt."
Tất Du Giang cảm khái nói:
"Sự kiện này tính toán quá sai, vốn ban đầu tưởng rằng là chuyện dễ như trở bàn tay, không nghĩ tới cao thủ xuất hiện nhiều như vậy."
"Anh cũng đừng nản chí, không phải anh nói có rất nhiều người tuổi tác đều lớn hơn anh sao, về khía cạnh này thì bọn họ đã chiếm tiện nghi. Nếu như anh lại luyện thêm một năm hai năm, thành tích khẳng định sẽ tốt hơn so với hiện tại."
"Em nói như vậy cũng có đạo lý, nhưng cũng không hoàn toàn đúng, đối với chuyện này xem xét coi trọng nhất là thiên phú."
Tất Du Giang cảm khái nói:
"Lần này đến Yến Kinh, xem như anh đã biết cái gì là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên."
"Làm sao anh còn nói không tức giận nữa nha, hai chúng ta quen nhau hơn ba năm, em đều chưa thấy qua anh khâm phục người nào."
"Về đám người thử huấn kia, đúng là anh đều không chịu phục thế nào cả. Nhưng tổ trưởng tổ một là một nhân vật vô cùng lợi lại, cũng mới hơn hai mươi tuổi, dáng người còn không khôi ngô bằng anh đâu, nhưng trình độ của người ta cao hơn anh không biết bao nhiêu cấp bậc."
Tất Du Giang hâm mộ nói ra:
"Đến lữ đoàn Trung Vệ chưa tới nửa năm đã trở thành tổ trưởng, hơn nữa còn đạt được hai chiến công nhị đẳng. Anh nghe một vị tổ trưởng khác nói, thành tích như vậy ở lữ đoàn Trung Vệ là số 1, chưa từng có ai đạt được thành tích như vậy."
"Thế mà lợi hại như vậy? !"
Tôn Nhất Nặc không rõ lắm cấp bậc nhân vật tổ trưởng đến tột cùng mạnh bao nhiêu.
Nhưng trong vòng nửa năm mà có thể lên làm tổ trưởng, hơn nữa còn lập qua hai cái chiến công nhị đẳng, vậy khẳng định là vô cùng không tầm thường.
"Nhất định rất lợi hại. Hiện tại hắn đã trở thành thần tượng trong lòng bọn anh, nhưng chỉ có mấy người đạt thành tích tốt nhất mới có thể đi vào tổ một, anh không có cơ hội đó."
"Từ từ sẽ đến đi, anh cũng đừng nhụt chí, chỉ cần có thể đi vào cũng là chuyện tốt."
"Anh cũng nghĩ như vậy, hôm nay buông lỏng thoải mái một chút, sau đó ngày mai tham gia buổi thử huấn cuối cùng, còn về chuyện có thể đi vào hay không thì xem ông trời."
"Anh có thể nghĩ thoáng như vậy, em cũng an tâm."
Tôn Nhất Nặc an ủi.
"Chị, anh rể!"
Ngay tại thời điểm hai người nói chuyện, Tôn Trường Minh từ bên ngoài đi vào.
Mặc dù máu trên mặt đã rửa sạch, nhưng tình trạng của hắn rất không đúng, Tất Du Giang và Tôn Nhất Nặc liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
"Chuyện gì xảy ra? Có phải đánh nhau với người khác hay không?"
Tôn Nhất Nặc vội hỏi.
"Em giúp đỡ bằng hữu ra mặt, nhưng sau cùng bị một người phụ nữ đánh!"
Tôn Trường Minh nói ra.
----------
Dịch: MBMH Translate