Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1328 - Chương 1326: Suy Nghĩ Tỉ Mỉ Cực Kỳ Đáng Sợ

Chương 1326: Suy Nghĩ Tỉ Mỉ Cực Kỳ Đáng Sợ
Chương 1326: Suy Nghĩ Tỉ Mỉ Cực Kỳ Đáng Sợ
Chương 1326: Suy Nghĩ Tỉ Mỉ Cực Kỳ Đáng Sợ




"Để một người phụ nữ đánh? Cậu còn có chút tiền đồ nữa hay không!"

Tôn Nhất Nặc dạy dỗ.

"Chủ yếu là người phụ nữ kia luyện tập qua võ thuật, em khẳng định không đánh lại nàng."

Tôn Trường Minh nói tiếp:

"Anh rể, anh có thể đến giúp em một tay, hai người kia đặc biệt phách lối, còn nói phải nhìn thử xem, ở tại Yến Kinh có ai là đối thủ của bọn họ. Nhất định phải cho bọn họ chút điểm nhan sắc để nhìn mới được!"

"Nói chuyện cuồng như thế sao?"

Tất Du Giang đứng dậy nói ra:

"Biết bọn họ ở đâu không?"

"Đang ở phòng 1802 trên lầu đây."

"Đi thôi, cùng tôi đi qua nhìn một chút."

Tất Du Giang bỏ cuốn sách qua bên cạnh, nói với Tôn Nhất Nặc:

"Em trước ở nơi này nghỉ đi, anh đi một lát sẽ trở lại, không mất nhiều thời gian đâu."

"Thôi, em vẫn nên đi cùng với anh."

Tôn Nhất Nặc cũng đứng lên,

"Em vẫn rất muốn gặp người bắt nạt em trai em một lần, xem đó là ai đây. Nhưng em phải nhắc nhở anh trước, ra tay nhẹ một chút, đừng có lại gây chết người hoặc là trọng thương quá nặng. Năm xưa cũng có một bài học rồi, hiện tại cũng đừng phạm vào lộn xộn."

Nghe nói như thế, ba người Vương Ngôn đều rùng mình một cái.

Anh rể của anh Minh lợi hại như vậy sao?

Xem ra đây cũng là một kẻ hung hãn!

"Chị, anh rể, nguyên nhân dẫn đến việc này bắt nguồn từ em, đợi sau khi xong việc, em nhất định sắp xếp thật kỹ một bàn rượu mời mọi người ăn cơm."

Vương Ngôn nói ra.

"Ăn cơm cũng không cần, cậu và em vợ tôi là anh em, đúng lúc hôm nay gặp chuyện, tôi liền giúp cậu xử lý một chút."

"Cám ơn anh rể."

"Các cậu đi trước dẫn đường đi."

"Vâng vâng vâng, anh rể đi bên này."

. . .

Trong gian phòng, Ninh Triệt vừa thoa mặt nạ, vừa hưởng thụ lấy nhân viên matxa phục vụ.

Hơn nữa còn rất thân mật, dán cho Lâm Dật một lớp.

"Lâm Dật, bây giờ cậu ở trình độ gì? Khoảng cách cấp C cũng không xa chứ?"

Ninh Triệt thuận miệng hỏi.

"Không xa."

Trên thực tế, hắn cũng không biết mình có bao nhiêu chênh lệch ở giữa với cấp C.

Bởi vì một thân bản lĩnh này cũng không phải mình luyện tập ra được, tất cả đều là từ hệ thống cho.

Nếu như vận khí của mình không tốt, thì không đạt được khen thưởng cấp bậc càng cao, nói không chừng có một ngày, trình độ sẽ bị Khưu Vũ Lạc và Ninh Ngưng vượt qua.

"Nhớ ngày đó, khi cậu mới đến lữ đoàn Trung Vệ, vẫn là tôi làm cho cậu thử huấn. Như thế rất tốt, chưa tới nửa năm mà hai người chúng ta không chỉ có ngồi ngang hàng với nhau, hơn nữa trình độ của cậu còn vượt qua tôi một đoạn. Xem ra sau này nên ít đến loại địa phương này một chút, phải luyện tập cho giỏi."

Lâm Dật nhìn sang Ninh Triệt, tư thái của nàng chập trùng giống như dãy núi.

"Tôi cảm thấy, cần phải đưa cô đi tới Đảo quốc học tập, thật tốt tu sửa một cái."

"Đây kêu là lời nói gì chứ? Cậu còn chưa thử qua, mà đã ghét bỏ kỹ thuật của tôi không tốt?"

Ninh Triệt ngồi dậy, còn ưỡn ngực lên, rất nghiêm chỉnh nhìn lấy Lâm Dật.

"Cậu nói như vậy hoàn toàn là một loại sỉ nhục đối với nhân cách của tôi, hôm nay tôi nhất định phải thật tốt lý luận với cậu một chút mới được . . ."

Đương đương đương ——

Nói còn chưa dứt lời, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập từ phía bên ngoài.

Hai nhân viên matxa không biết phải làm sao.

Bình thường mà nói, lúc này không có khả năng có người tới gõ cửa.

Ngay cả như có người tìm đến, cũng không có khả năng dùng sức lực lớn để gõ cửa như vậy, giống như muốn phá cửa ra ngay lập tức.

"Đừng ngẩn ra đó, mở cửa nhìn xem có chuyện gì xảy ra."

Ninh Triệt nói ra.

Nhân viên matxa ở gần cửa đứng dậy, thấp thỏm mở cửa, phát hiện có sáu người đứng ngoài cửa, hơn nữa sắc mặt đều rất khó coi.

"Anh rể, chính là hai người bọn họ!"

Tôn Trường Minh chỉ Ninh Triệt và Lâm Dật, nói ra.

Hai người Lâm Dật liếc nhau một cái, lúc này mới nhớ tới, thì ra là người dao động hoàn mỹ trở về.

Ninh Triệt xé toang lớp mặt nạ trên mặt, sau đó nắm thật chặt khăn tắm của mình, miễn cho bị nhìn hết, quay về phía Tất Du Giang nói ra:

"Tôi nhìn thấy anh hình như khá quen, không phải là chúng ta gặp qua nhau ở đâu rồi chứ?"

Tất Du Giang ngây ngẩn cả người, đầu óc có chút đứng máy.

Không hề nghĩ rằng sẽ gặp phải Ninh Triệt và Lâm Dật ở loại địa phương.

"Gặp qua? Nhìn quen mắt?"

Tôn Trường Minh cười lạnh nói:

"Tôi nói cho cô em, hiện tại lôi kéo làm quen đã chậm. Vừa rồi không phải cô em mới nói, muốn nhìn một chút xem ở Yến Kinh có người nào là đối thủ của các người sao? Hiện tại, tôi tìm được người tới, là ngựa chết hay là lừa chết, lôi nhau ra bên ngoài, chúng ta cùng thi đấu một chút."

"Vậy thì đến so tay một chút đi."

"Hồ nháo, nói nhăng nói quậy gì đấy!"

Tất Du Giang thét như ra lệnh với Tôn Trường Minh.

Hả?

Bọn người Tôn Trường Minh đều bị sững sờ.

"Anh rể, anh nói cái gì?"

"Lâm tổ trưởng, Ninh tổ trưởng, các vị cũng ở đây, thật trùng hợp."

Tất Du Giang đi về phía hai người, cười theo nói ra.

Biết được thân phận của hai người, Tôn Nhất Nặc đứng ở phía sau cũng bị giật nảy mình.

Chồng mình xưng hô hai người kia là tổ trưởng, hơn nữa còn là dùng loại thái độ này.

Không có gì bất ngờ xảy ra, hai người kia chắc hẳn là tổ trưởng của lữ đoàn Trung Vệ!

Nghĩ đến đây, Tôn Nhất Nặc khẽ run rẩy. Nếu thật là như vậy, thì chẳng phải muốn xảy ra chuyện sao?

Lâm Dật và Ninh Ngưng liếc nhau một cái, người sau hỏi.

"Cậu là tới tham gia thử huấn?"

"Đúng đúng đúng, tôi gọi là Tất Du Giang, tới từ Bằng Thành."

Ninh Triệt lạnh nhạt gật đầu,

"Nếu là như vậy, mọi việc sẽ dễ xử lý hơn nhiều. Em vợ cậu có vẻ như không quá hiểu chuyện, nếu cậu đã tới giúp hắn báo thù, vậy thì chắc hẳn phải biết chuyện gì xảy ra, chính mình mang người về xử lý đi."

"Vâng vâng vâng. . ."

Tất Du Giang cúi đầu khom lưng nói:

"Hai vị tổ trưởng, thực sự xấu hổ, gây thêm phiền toái cho các vị rồi."

Cả đám Lưu Trường Minh và Vương Ngôn đều thấy choáng, mới vừa rồi Tất Du Giàng còn nói không ai bì nổi, thế mà khúm núm nói chuyện với hai người kia.

Hai người kia đến cùng là loại người nào!?

Nhưng mà Tất Du Giang cũng không có giải thích quá nhiều, nắm lấy cổ áo của Lưu Trường Minh, vừa nói xin lỗi với hai người, vừa lặng lẽ đóng cửa lại, không dám lỗ mãng.

"Anh rể, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Không phải anh nói muốn báo thù giúp em sao, chẳng lẽ anh biết hai người kia?!"

"Tên nhóc con, cậu xông phải đại họa rồi, cậu có biết hay không?!"

Tất Du Giang còn nói thêm:

"Hai người bọn họ đều có thân phận rất đặc thù, nếu cậu muốn trêu chọc bọn họ, sau cùng đến chết như thế nào cũng không biết!"

Bọn người Lưu Trường Minh khẽ run rẩy.

"Nhưng mà người đàn ông kia chỉ là người bán hoa quả, làm sao có thể có cái thân phận khác. Nếu quả thật có thân phận khác, thì vì sao lại đi bán hoa quả chứ?"

"Hắn chính là người như vậy, cụ thể vì sao lại đi bán hoa quả, anh cũng không biết."

Tất Du Giang nói ra:

"Nhưng anh có thể khẳng định cho cậu, bất kể là tài sản cá nhân hay là năng lực bản thân, cộng thêm bối cảnh sau lưng, đều không phải anh có thể so sánh, suýt chút nữa là cậu gây đại họa rồi."

"Hơn nữa cậu nghĩ kỹ xem, nếu như thân phận của hắn rất phổ thông, thì làm sao có tư cách đứng bán hoa quả ở đường chính của Vương Phủ tỉnh. Cậu có thấy ai dám bày quầy bán hàng ở loại địa phương kia không?"

Nghe được Tất Du Giang nói, Lưu Trường Minh suy nghĩ tỉ mỉ cực kỳ đáng sợ.

Sắc mặt tái nhợt không ra bộ dáng gì, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo lưng, ngay cả cảm giác đau đớn ở khóe miệng cũng biến mất.

Bây giờ còn có thể hoàn hảo đứng ở chỗ này không chút tổn hại, để hắn có một loại cảm giác như trở về từ cõi chết.

Đối với loại người nắm giữ thân phận thần bí như vậy, một câu là có thể tóm lấy chính mình đưa vào tù, nhốt đến chết!

Bây giờ mình còn có thể sống được đi ra, thật là quá may mắn!

-------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment