Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1329 - Chương 1327: Chúng Tôi Muốn Gia Nhập Tổ Một!

Chương 1327: Chúng Tôi Muốn Gia Nhập Tổ Một!
Chương 1327: Chúng Tôi Muốn Gia Nhập Tổ Một!
Chương 1327: Chúng Tôi Muốn Gia Nhập Tổ Một!




Vào lúc ban đêm, khi hai người matxa xong, cùng nhau quay trở về khách sạn Bàn Cổ.

Ninh Triệt cũng không hề đơn độc thuê riêng một phòng, đi thẳng đến gian phòng của Lâm Dật.

Mỗi người một cái giường, ngủ rất thoải mái.

Một buổi thử huẩn cuối cùng sẽ bắt đầu vào lúc tám giờ sáng nay.

Lâm Dật vốn định ngủ thêm một lát, nhưng vào lúc hơn sáu giờ đồng hồ đã bị Ninh Triệt kéo dậy.

Sau đó rửa mặt và ăn cơm, đến trước tám giờ thì cùng chạy tới lữ đoàn Trung Vệ.

Cùng lúc đó, tất cả những người tới tham gia thử huấn đều đứng chờ xuất phát ở trên sân tập thử huấn, vô cùng khẩn trương mà kích động chờ đợi cuộc thử huấn tiếp theo tiến hành.

Sau khi hai người xuống xe, đi thẳng đến văn phòng của Lưu Hồng, chuẩn bị tiến hành những bố trí sau cùng.

Nhưng mà, thời điểm khi đi tới văn phòng, bọn họ phát hiện ngoại trừ Khưu Vũ Lạc ra, còn có thêm hai người xa lạ khác.

Một nam và một nữ, tuổi tác hơn ba mươi tuổi.

Người phụ nữ có mái tóc ngắn, mặc trang phục phổ thông bình thường, cách ăn mặc rất tùy ý, vẻ bề ngoài không có gì khác biệt, thuộc về loại hình ném ở trong đám người thì sẽ không tìm thấy.

Một người đàn ông khác thì có dáng người hơi mập, vóc dáng không cao lắm, cho người ta một loại cảm giác rất thật thà.

Tên của người phụ nữ gọi là Ngụy Tuyết, người đàn ông gọi là Chu Tuấn Trì.

Hai người cùng thuộc tổ 4 của lữ đoàn Trung Vệ, được Lưu Hồng gọi trở về giúp đỡ ngay trong đêm.

Trong lúc Lâm Dật đánh giá hai người, đồng thời hai người cũng đang đánh giá Lâm Dật.

Nhưng chỉ là nhìn liếc xéo một chút, cũng không có lưu ý quá nhiều.

"Lâm Dật, để tôi giới thiệu cho cậu một chút."

Lưu Hồng nói ra:

"Bọn họ là người của tổ 4, Chu Tuấn Trì và Ngụy Tuyết."

"Người của tổ 4?"

Lâm Dật lẩm bẩm một câu,

"Nhiệm vụ ở đảo Tilia xong rồi?"

"Không có, là tôi cố ý gọi bọn họ trở về."

"Cũng chỉ là một buổi thử huấn, không cần thiết phải gióng trống khua chiêng như vậy."

"Tôi gọi bọn họ trở về không liên quan với buổi thử huấn, chủ yếu là vì chuyện của cậu."

Lưu Hồng nói ra:

"Chờ đến khi Mitsui Takaya gọi điện thoại cho cậu, tôi sẽ đưa cả đám các cậu cùng đi đến Đảo quốc, như vậy sẽ càng bảo đảm an toàn hơn một chút."

Chu Tuấn Trì tự mình đốt điếu thuốc,

"Đến lúc đó các cậu phối hợp nhau, hành động nghe theo tôi chỉ huy, nếu như gây ra tai vạ gì, hậu quả tự mình phụ trách gánh chịu."

"Tốt xấu gì ba người chúng tôi cũng là tổ trưởng, anh chỉ là một người tổ viên mà còn muốn chỉ huy chúng tôi? Anh có chút không hiểu rõ vị trí rồi."

Chu Tuấn Trì và Ngụy Tuyết biểu lộ đều có chút khó chịu.

Sự tình liên quan tới Lâm Dật, ở trên đảo bọn họ cũng có nghe nói một chút.

Nghe đồn quả nhiên đều là sự thật, đúng là tên điên.

"Tổ viên thì thế nào?"

Chu Tuấn Trì nói ra:

"Chúng tôi là người tới từ tổ 4, trong tổ tùy tiện lôi ra một người tới đây, đều có thể đảm nhiệm tổ trưởng của ba tổ còn lại. Cậu còn thực sự cho rằng, bản thân làm tổ trưởng, thì có thể khoa tay múa chân ở trước mặt chúng tôi sao? Mấy tên lính quèn các cậu vẫn còn kém một chút hỏa hầu."

"Đều nói mập mạp thì tiểu đệ nhỏ, hôm nay gặp mặt phát hiện đó chỉ là lời đồn, trang bức đều bị anh nói tròn. Con mẹ nó, anh thật là một cái nhân tài, ở lại tổ 4 cũng quá uổng công."

Phốc phốc _ _

Ninh Triệt không nhịn nổi, phì cười ra tiếng.

Quả nhiên, vẫn là thú vị khi ở cùng một chỗ với Lâm Dật.

Vĩnh viễn không thiệt thòi.

"Ba!"

Chu Tuấn Trì biến sắc, vỗ bàn đứng dậy!

"Cậu biết mình đang nói chuyện với ai không, trong mắt còn có điểm quy củ hay không?!"

Lâm Dật không nhịn được ngoáy lỗ tai một cái, nhìn sang Lưu Hồng nói ra:

"Mau chóng tìm chỗ ngã tư đường, đem cái tên ngốc bức này đưa đi, nhìn thấy hắn thì tôi thấy thêm đau đầu."

"Cậu!"

"Được rồi!"

Lưu Hồng nói ra:

"Cùng thuộc hàng ngũ chiến đấu của lữ đoàn Trung Vệ, làm sao vừa gặp mặt đã cãi nhau đi cãi nhau lại, đều đừng quên thân phận của mình!"

Chu Tuấn Trì chướng mắt Lâm Dật, nhưng ở trước mặt Lưu Hồng vẫn phải thành thành thật thật.

"Được rồi, mọi người đã đều đông đủ, hiện tại cùng đi xuống dưới lầu đi."

Lưu Hồng nhìn lấy Chu Tuấn Trì và Ngụy Tuyết, nói ra:

"Hiện tại bên phía Đảo quốc còn chưa có động tĩnh gì, hai người các cậu cũng tạm thời quan sát buổi thử huấn, vừa vặn giúp đỡ kiểm định một chút."

Chu Tuấn Trì hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng dậy cùng với Ngụy Tuyết đi ra ngoài.

Lưu Hồng vỗ vỗ bả vai Lâm Dật.

"Cậu cũng thu liễm tính khí một chút, bất kể nói thế nào cũng là chiến hữu, còn phải chú ý đoàn đội hài hòa một chút."

"Đừng nói là chiến hữu, dù xem như bạn tình cũng không thể nói với tôi như vậy."

Lưu Hồng và Khưu Vũ Lạc rất ăn ý nhìn về phía Ninh Triệt.

Ninh Triệt: ? ? ?

"Ừm hả? Các người dùng loại ánh mắt này nhìn tôi làm gì? Hai người chúng ta rất trong sạch, đêm qua cũng không làm gì hết."

"Chú ý an toàn đi."

Ninh Triệt: . . .

Lâm Dật: . . .

Mấy phút đồng hồ sau, một đoàn người đi ra khỏi tòa nhà lữ đoàn Trung Vệ, đứng ở trước cửa.

Nhìn thấy hai cái khuôn mặt xa lạ, những người tới tham gia thử huấn từ trước, đều đem ánh mắt dừng lại ở trên người của bọn họ.

Có thể đứng cùng một chỗ với lãnh đạo cấp cao của lữ đoàn Trung Vệ Lữ, thân phận của hai người kia chỉ sợ không đơn giản.

"Tôi giới thiệu cho mọi người làm quen một chút, hai vị này là thành viên đến từ tổ 4, Chu Tuấn Trì và Ngụy Tuyết. Bọn họ là cố ý trở về để quan sát các cậu huấn luyện thử nghiệm."

Lời này vừa nói ra, có thể nói là nhất thời khơi dậy ngàn cơn sóng mới.

Bởi vì cuộc thử huấn lần này có số người tham gia đông đảo, cho nên những tin tức xem như rất bí mật, cũng được lưu truyền ra từ bên trong những gia tộc lớn.

Thậm chí rất nhiều người đều biết, tổ 4 là hàng ngũ chiến đấu át chủ bài bên trong lữ đoàn Trung Vệ.

Sức mạnh của các tổ đội cũng không giống nhau, người ta là chân chân chính chính mạnh mẽ, không phải ba tổ khác có thể so sánh được.

Chỉ tiếc là người ta không có dự định nhận người, cũng chỉ có thể ngước nhìn mà thôi.

Tuy nhiên người của tổ 4 có thể tới giám sát bọn họ thử huấn, đây cũng là một loại vinh hạnh.

"Nhiều người có tư cách tham gia như vậy, lần này cả nước chiêu mộ, hiệu quả còn rất tốt."

Chu Tuấn Trì chắp tay sau lưng, mang theo một cỗ ý vị chỉ điểm giang sơn, còn ra dáng không kém gì Lưu Hồng.

"Hơn nữa mức độ bình quân còn cao hơn lúc trước không ít, đúng là rất thành công."

Khưu Vũ Lạc trả lời.

"Mức độ cao nhất đạt đến trình độ nào?"

"Có hai người tới cấp D, tự thân có năng lực tác chiến không tầm thường, chỉ là thiếu một chút kinh nghiệm, sau khi huấn luyện thêm chút, sẽ rất nhanh có thể tham gia vào trong nhiệm vụ."

"Thế mà còn có người đạt cấp D?"

Biết được tin tức này, Chu Tuấn Trì và Ngụy Tuyết đều có chút ngoài ý muốn, đây đã coi như là chiến lực cỡ trung bình ở lữ đoàn Trung Vệ.

Trải qua nhiều năm thử huấn như vậy, đều chưa thấy qua dạng người mới như vậy, lần này cả nước chiêu mộ quả thật có chút khó lường.

"Lúc trước, khi bọn họ đăng ký, cũng có chút vượt quá dự liệu của tôi."

Khưu Vũ Lạc trả lời rất khách quan.

Có thể nhìn ra được, dường như nàng cũng không thoải mái chào đón Chu Tuấn Trì.

"Hai người mới kia ở đâu? Để tôi nhìn xem một chút."

Chu Tuấn Trì nói ra.

Khưu Vũ Lạc nhìn về phía đội hình phía trước.

"Tùy Cường, Dư Tư Dĩnh, bước ra khỏi hàng!"

Nghe được mệnh lệnh, hai người cùng nhau tiến lên một bước, đứng ở phía trước nhất của đội ngũ.

Chu Tuấn Trì từ trên bậc thang đi xuống, cũng đứng ở trước mặt hai người.

"Nhìn bộ dáng của hai người, cũng khoảng chừng ba mươi tuổi, về mặt thiên phú chắc là không cần nói, có hứng thú gia nhập vào tổ 4 chúng tôi hay không?"

Lâm Dật khẽ nhíu mày, Lưu lão cũng đã nói rõ ràng, đây là người mới chia cho tổ một, hai và ba tiếp nhận. Vậy mà hắn công khai tới đoạt, xem ra Lưu lão đại đúng là quan hệ với tổ 4 không được tốt lắm.

Mà cái người gọi là Chu Tuấn Trì này, dường như trí IQ cũng không cao lắm.

Giống như một tên thiểu năng trí tuệ vậy.

Nghe được Chu Tuấn Trì tra hỏi, hai người kéo căng thẳng người, cao giọng nói ra:

"Chúng tôi muốn gia nhập tổ Một!"

-------------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment