Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1331 - Chương 1329: Người Xấu Tác Quái Nhiều

Chương 1329: Người Xấu Tác Quái Nhiều
Chương 1329: Người Xấu Tác Quái Nhiều
Chương 1329: Người Xấu Tác Quái Nhiều




"Quá tự tin cũng không phải là chuyện tốt, nếu như anh thật muốn so chiêu với tôi, vẫn nên trước tiên giải quyết những người tham gia thử huấn này đi."

Lâm Dật cũng không nóng nảy, dù sao người bị truy đuổi cũng không phải mình.

Ngụy Tuyết đưa mắt nhìn Lâm Dật, thần sắc lãnh đạm nói:

"Lâm tổ trưởng, anh làm như vậy cũng không có ý nghĩa, trốn tránh không phải là biện pháp, lữ đoàn Trung Vệ là nơi dựa vào thực lực để nói chuyện."

Giọng nói của Ngụy Tuyết rất nhạt, thậm chí không nhìn ra biểu lộ, nhưng lại tràn ngập ý trào phúng nồng đậm.

Thời điểm ở văn phòng vừa rồi, Ngụy Tuyết có rất nhiều ý kiến đối với Lâm Dật.

Vốn cho rằng Chu Tuấn Trì có thể tìm cơ hội giáo huấn hắn một trận, không ngờ rằng lại bị hắn đùa bỡn!

Ở cùng một chỗ với loại người chỉ biết múa mép khua môi này, mẫu người thẳng thắn như Chu Tuấn Trì nhất định sẽ ăn thua thiệt.

Còn không bằng trực tiếp một chút thì tốt hơn.

Lâm Dật nghiêng đầu nhìn qua Ngụy Tuyết,

"Cô có ý kiến?"

"Chỉ là nói đúng sự thật, chẳng lẽ anh tiến vào lữ đoàn Trung Vệ chỉ bằng dựa vào công phu mồm miệng sao?"

"Nếu cô không nhìn được, có thể thay hắn ra tay."

Ngụy Tuyết nhìn chăm chú vào Lâm Dật, lạnh lùng nói:

"Đừng tưởng rằng tôi là phụ nữ, thì xem thường tôi. Tôi cũng không kém hơn so với Chu Tuấn Trì, hơn nữa người có thể đi vào tổ 4 thì trình độ đều có cam đoan. Ngoài ra, kinh nghiệm chiến đấu của chúng tôi cũng phong phú hơn so với trong tưởng tượng của mọi người, anh tốt nhất là thu hồi lời nói vừa rồi của mình."

"Thật mẹ nó là say, đều nói người xấu tác quái nhiều, rốt cuộc tôi cũng biết tổ 4 các người đều là thứ màu sắc gì rồi."

Lâm Dật nói ra:

"Trình độ không được tốt lắm, ngược lại bản sự trang bức thì là hạng nhất."

"Muốn chết!"

Mặc dù Chu Tuấn Trì một mực lẩm bẩm vênh váo, nhưng dường như người trầm mặc ít nói như Ngụy Tuyết, tính khí càng nóng nảy hơn so với hắn!

Sau khi bị Lâm Dật chọc giận, đột nhiên tung người đá về phía Lâm Dật!

Cũng không cho Lưu Hồng có cơ hội ngăn trở!

"Lâm Dật cẩn thận!"

Khưu Vũ Lạc nhắc nhở!

"Cẩn thận cái mấy cái lông!"

Lâm Dật ánh mắt híp lại, tựa như là một con báo vận sức chờ bùng phát!

Mỗi một động tác của Ngụy Tuyết đều bị hắn nhìn rõ ràng ở trong mắt!

Trình độ không sai lệch lắm so với Eliza!

Rất mạnh!

Nếu như mình không xuất ra toàn lực, đối phó với nàng khẳng định là có chút khó khăn!

Ngụy Tuyết có tốc độ rất nhanh, trong khoảng thời gian nháy mắt đã vọt tới trước mặt Lâm Dật, khoảng cách giữa hai người còn không đủ nửa mét!

Lâm Dật phát lực dưới chân, chân phải làm trục, ban đầu dạo qua một vòng, xảo diệu tránh khỏi công kích của nàng!

Cũng đúng vào lúc này, Ngụy Tuyết lộ ra sơ hở!

Lộ lưng!

Nhắm vào đúng thời điểm, Lâm Dật tung một chân đá về phía Ngụy Tuyết!

Hô thông!

Lực lượng toàn thân đều tập trung vào phía trên một chiêu này!

Khiến cho Ngụy Tuyết ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, thân thể nàng trong nháy mắt mất cân bằng, ngã nhào về phía bồn hoa bên trái cửa lớn!

"Cái này. . ."

Mới vừa rồi còn huyên háo tiếng người trên sân huấn luyện, tại thời khắc này đều yên tĩnh lại!

Cũng không có ai tiếp tục đi tìm Chu Tuấn Trì để so tài.

Mọi người biểu lộ trong nháy mắt dừng lại, âm thanh ngừng im bặt!

Không ngờ Lâm tổ trưởng đạp bay người của tổ 4?

Cũng thật quá mạnh đi?!

Ba người Lưu Hồng, Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt cũng hai mặt quay sang nhìn nhau.

Bọn họ cảm thấy rằng, Ngụy Tuyết chắc hẳn không phải là đối thủ của Lâm Dật, nhưng ở trong sự nhận thức của bọn họ thì hai người cần phải đánh một lúc, mới có thể phân ra thắng bại.

Nhưng chưa từng nghĩ qua, Lâm Dật sẽ dùng cách hữu dụng như vậy, đánh bại nàng!

"Tiểu Tuyết!"

Gặp tình huống không đúng, Chu Tuấn Trì vội vàng chạy tới, đỡ nàng từ bên trong đống bồn hoa đứng lên.

"Mẹ nó!"

"Được rồi!"

Ngụy Tuyết không phục, nàng còn muốn xông về phía trước, nhưng lại bị Lưu Hồng gọi lại.

Sự tình đến nước này thì ngừng, không cần thiết tiếp tục diễn ra.

Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay một cái,

".. Một lát nữa còn phải thử huấn, nếu như không phục, giữa trưa lại thao luyện."

Nói xong, Lâm Dật dừng một chút,

"Hai người các người cùng tiến lên cũng không thành vấn đề."

Tê _ _

Những thành viên tham gia thử huấn đều vô cùng hâm mộ nhìn lấy Lâm Dật.

Mặc kệ là đàn ông hay là phụ nữ, ai nấy đều hai mắt tỏa ánh sáng!

Khó trách lữ đoàn Trung Vệ muốn chế tạo tổ một thành thanh đao nhọn, thì ra là tổ trưởng quá mạnh!

Đối mặt với người của tổ 4 mà có thể dùng một chân đá bay, điều này cần phải là trình độ nào?

Đoán chừng sắp chạm đến ngưỡng cửa cấp C rồi.

Chu Tuấn Trì tức giận đến mức một câu cũng không nói nên lời, nhưng lại không dám quá phận.

Nhìn từ trình độ mà hắn thể hiện ra, mình thật sự không phải là đối thủ của hắn.

Cho dù cả hai người cùng tiến lên, chỉ sợ đều phải ăn thiệt thòi!

"Được rồi, ba người các cậu cũng không cần tranh cãi nữa."

Lưu Hồng nói xong, nhìn lấy Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt, nói:

"Thời gian không sai biệt lắm, bắt đầu tổ chức cuộc thử huấn đi."

"Vâng!"

Nhiệm vụ của ngày thử huấn cuối cùng là diễn luyện thực chiến.

Nội dung nhiệm vụ là mô phỏng nhiệm vụ ngăn chặn quân địch mà bọn người Lâm Dật ngăn chặn được trước đó.

Nhưng ở Yến Kinh không có biển, cũng không có địa phương lớn như vậy để bọn họ triển khai thi đấu, nên đã tìm được một tòa ký túc xá, xem như là nơi để diễn tập.

Còn về đối thủ, thì từ những người khác của lữ đoàn Trung Vệ đảm nhiệm.

Reng reng reng _ _

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Dật vang lên, ba người Lưu Hồng theo bản năng nhìn sang.

Phát hiện vẻ mặt của Lâm Dật cũng có chút mất tự nhiên.

Là Mitsui Takaya gọi điện thoại tới!

"Lâm tiên sinh, chúng tôi đã đưa Khâu Húc Thành trở về."

Mitsui Takaya nói ra:

"...Chờ cậu đến Tokyo, chúng tôi sẽ phái người đi đón cậu và cùng nhau đi gặp hắn."

"Không cần các ông đón tiếp, nói cho tôi biết địa điểm, tôi sẽ tự mình đi gặp là được rồi."

"Chẳng lẽ Lâm tiên sinh còn có sự đề phòng đối với tôi sao?"

Mitsui Takaya nói ra:

"Tôi đã biểu hiện ra thành ý rất lớn, tôi cho rằng cậu không cần thiết tỏ thái độ như vậy."

"Điều đó cũng không phải, tôi chỉ là một người thích yên tĩnh, gặp nhiều người sẽ thấy phiền toái."

"Vậy thì tôi cũng không ép buộc."

Mitsui Takaya nói ra:

"Tôi đem người bố trí ở khách sạn Shinjuku West Rail, gian phòng số 209, cậu tới đó có thể tìm được hắn."

"Tốt, tôi biết rồi."

Tắt điện thoại, bọn người Lưu Hồng đều xông tới,

"Tình huống thế nào? Mitsui Takaya nói cái gì rồi?"

"Nói cho tôi biết vị trí cụ thể của Khâu Húc Thành."

"Vậy bây giờ lập tức hành động!"

"Chờ một chút, tôi muốn bố trí một kế hoạch."

Lâm Dật trầm tư một lát, nhìn lấy Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt nói ra:

"Hiện tại, hai người các cô lập tức lên đường đi Đảo quốc, như vậy có thể phân tán sức chú ý của đối phương."

Hai người gật gật đầu, Ninh Triệt hỏi:

"Khâu Húc Thành ở nơi nào? Chúng tôi sẽ tới địa điểm chỉ định...Chờ anh."

"Có thể đi chờ sẵn, nhưng cũng không thể buông lỏng, khả năng đây chỉ là một cái bẫy của đối phương, nói không chừng sẽ đem người giấu ở địa phương khác."

Nói xong, Lâm Dật phân công Đào Thành và Khương Thanh.

".. Đợi lát nữa hai người lên ngồi máy bay riêng, bí mật bay một chuyến đến Singapore, sau đó lại chuyển máy bay đi tới Đảo quốc."

"Anh Lâm, anh bố trí như vậy là có ý tứ gì?"

"Hai người hãy giả trang thành cặp người yêu quốc tịch Singapore, sau đó tới Đảo quốc để du lịch. Nhưng phải nhớ kỹ, chờ sau khi đến Đảo quốc, phải đi thuê một chiếc xe, hành động về sau, cứ chờ tôi thông báo là được rồi."

".. Chờ chút, tác dụng của hai người bọn họ là cái gì?"

Khưu Vũ Lạc hỏi.

"Tôi sợ đây là tràng trò xiếc di hoa tiếp mộc. Nếu thật là như vậy, thì để hai người bọn họ gây ra một vụ tai nạn xe cộ cùng một chỗ cho tôi, dạng này có thể kéo dài thêm chút thời gian, khiến hai cô có kịp thời gian đuổi tới địa điểm mới."

-------------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment