Chương 1331: Ngả bài
Chương 1331: Ngả bài
"Điều này đúng thật là làm khó cho ông rồi." Lâm Dật vừa cười vừa nói:
"Trước đây nếu ông không làm màu đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy."
Vẻ mặt Mitsui Mineyuki thoáng biến đổi, nhưng tâm trạng khác lạ đã bị ông ta che giấu kỹ.
"Chuyện lúc trước đều là hiểu nhầm, tôi chờ cậu ở đây là muốn nói cho cậu biết, lần này tôi không thăm dò nữa, người Hoa Hạ tên Khâu Húc Thành kia ở phòng 2404 tại đây. Cậu qua là có thể tìm được cậu ta." Mitsui Mineyuki nói:
"Anh trai tôi đã đặt chỗ ở khách sạn rồi, sau khi xong việc các người qua đàm phán khác. Cậu Lâm cũng đừng để cho tôi phải chờ quá lâu đấy."
"Ông yên tâm, trong lòng tôi đều biết."
Lâm Dật ném lại một câu rồi không nói gì khác nữa, đi thẳng về phía thang máy.
Mà Mitsui Mineyuki vẫn đứng yên tại chỗ, nói với mấy tên thủ hạ phía sau:
"Trước khi bắt đầu, phong tỏa tất cả lối đi của khách sạn, chỉ được ra không được vào!"
"Vâng!"
Nhìn Lâm Dật vừa bước vào thang máy, mắt Mitsui Mineyuki híp lại, trong lòng cũng đang oán thầm:
"Bây giờ khách sạn này đã bị chúng tôi kiểm soát, cho dù cậu có người giúp đỡ cũng không vào được. Tôi xem lần này cậu làm sao chạy được!"
Ở phía khác, Lâm Dật đi thang máy lên tầng 24, cũng đi về phía phòng 2404.
Lần này, tâm trạng Lâm Dật cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Gia tộc Mitsui sẽ không giở trò gian trá, Khâu Húc Thành chắc hắn đang ở bên trong.
Cốc cốc cốc…
Lâm Dật gõ cửa phòng.
Cạch.
Cửa phòng vang lên tiếng mở ra.
Người mở cửa chính là một người đàn ông mặc bộ comple màu đen, trông càng giống như với một vệ sĩ hơn.
Lâm Dật nhìn lướt qua người mở cửa, thấy Khâu Húc Thành ở trên sô pha.
Tay chân của anh ta đều bị trói, mắt bị che kín, trên miệng dán băng dính, đã mất đi năng lực hành động.
Nhưng Lâm Dật cũng không lập tức bước vào trong, hơn nữa đứng ở cửa nhìn quanh một vòng như đang kiểm tra gì đó.
"Anh Lâm yên tâm, chúng tôi không lắp đặt bất kỳ cameras giám sát nào trong phòng." Vệ sĩ nói.
"Vậy thì tốt rồi."
Trên người Lâm Dật mang theo thiết bị che chắn điện tử, bây giờ nó không phát ra bất kỳ tín hiệu gì, chứng tỏ trong phòng không có vấn đề.
Đây cũng là điểm mà Lâm Dật tương đối để ý.
Nếu từng cử chỉ hành động trong phòng đều nằm trong sự kiểm soát của Mitsui Mineyuki, hắn sẽ không có cách nào tiến hành kế hoạch sau này nữa.
Mà tất cả những điều này đều là vì đề phòng người của công ty Hắc Kim.
Nếu gia tộc Mitsui thật sự nghe lời, cũng không liên hệ với người của công ty Hắc Kim, vậy chuyện tiếp theo sẽ đi theo một hướng khác.
Nhưng vẫn phải đề phòng một chút.
Sau khi xác định không có vấn đề, Lâm Dật đi vào, đến trước ghế sa lon, vệ sĩ mở cửa đã đi ra ngoài.
Trước ghế sa lon, Lâm Dật kéo khăn che mắt và băng dính trên miệng của Khâu Húc Thành xuống, khẽ nói:
"Không ngờ chúng ta lại gặp mặt ở đây."
"A..." Khâu Húc Thành cười lạnh.
"Tôi quả thật không ngờ, không ngờ anh là ông chủ của Hà Viện Viện. Khi biết tin tức này, quả thật làm tôi rất kinh ngạc, chuyện này đúng là quá trùng hợp."
"Anh bị gia tộc Mitsui thu mua từ lúc nào?" Lâm Dật hỏi.
"Trước đây gia tộc Mitsui vì lôi kéo anh nhập bọn, đã cho điều tra toàn diện về anh. Bọn họ qua Hà Viện Viện biết về tin tức của tôi, lại bảo tôi lẻn vào trong sở nghiên cứu của các người, muốn lấy trộm tài liệu cơ mật, lấy điều này để ép anh đồng ý với yêu cầu của bọn họ, không ngờ cuối cùng tôi đánh bậy đánh bạ lại vào phòng thí nghiệm bí mật mà các người nghiên cứu về máy Quang Khắc, ha ha..."
Khâu Húc Thành cười: “Còn chuyện sau đó, chắc hẳn anh cũng biết rồi."
"Quả thật không tệ, lừa tôi lâu như vậy, các người diễn trò này dài như vậy, ngay cả tôi cũng phải bội phục anh."
"Đừng nói vậy, chủ yếu là anh quá tin tưởng Trầm Thiên Trác." Khâu Húc Thành nói:
"Hắn là thiên tài về phương diện máy tính, nhưng ở trên lĩnh vực thương nghiệp lại kém hơn nhiều. Nếu anh vẫn ở sở nghiên cứu, có lẽ tôi sẽ không giấu được đến lúc này."
"Chuyện đến nước này, còn nói những điều này cũng chẳng có tác dụng gì." Lâm Dật cười, nói:
"Thật ra anh sống hay chết, tôi đều không quan tâm, nhưng phía trên đã nhìn trúng máy Quang Khắc của tập đoàn Lăng Vân, hơn nữa còn quyết định nó là hàng quân dụng. Anh hẳn phải biết mình phạm tội gì. Anh theo tôi về, nửa đời sau không cần lo ăn uống, nhà tù quản ăn no cơm."
"Tôi trở về với anh cũng không sao, chỉ cần anh có thể dẫn tôi đi là được."
"Sao vậy? Lẽ nào anh còn muốn phản kháng à?"
"Tôi chỉ là một người bình thường, làm gì có năng lực chống lại anh." Khâu Húc Thành nói: "Là do người khác."
Rắc…
Trong lúc hai người nói chuyện, cửa phòng trong bị đẩy ra.
Có sáu người nước ngoài từ bên trong bước ra.
Dẫn đầu chính là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, mặc áo ba lỗ màu đen, trên hai cánh tay có rất nhiều hình xăm, đang nhìn Lâm Dật với ánh mắt trêu tức giống như nhìn con mồi sắp bị xé nát vậy.
Nhìn người đàn ông dẫn đầu, Lâm Dật lập tức nhận ra hắn là ai!
Paul của công ty Hắc Kim!
Tất cả mọi thứ trước mắt đều giống như những gì hắn suy đoán!
"Ha ha..." Khâu Húc Thành cười lạnh nói:
"Lâm Dật, anh sẽ không ngờ gia tộc Mitsui còn sắp xếp người khác ở đây."
"Khó trách anh vẫn có thể bình tĩnh nhã nhặn nói chuyện với tôi, hóa ra là có chỗ dựa."
"Nếu không thì sao? Anh nghĩ tại sao gia tộc Mitsui muốn anh đến Nhật? Chỉ là để anh cắn câu thôi sao." Khâu Húc Thành vừa cười vừa nói:
"Hơn nữa tôi cũng biết anh hận tôi thấu xương, chỉ cần anh vẫn còn sống, tôi sẽ không có cách nào sống tiêu diêu tự tại, cho nên tôi cũng rất hy vọng gia tộc Mitsui giết chết anh, như vậy tôi mới có khả năng không buồn không lo!"
"Anh đúng là một người thông minh, ngay cả chuyện này cũng nghĩ tới được." Lâm Dật thản nhiên nói.
"Cảm ơn sự khích lệ của anh, nhưng tôi cảm thấy bây giờ không phải là lúc nói những điều này, anh cứ chấp nhận số phận đi."
"Vậy tôi sẽ xử lý bọn họ trước, sau đó lại xử lý tới chuyện của anh."
Lâm Dật nói xong, nhìn về phía Paul cười tủm tỉm nói:
"Vất vả cho các anh chạy xa như vậy để quay về giết tôi."
Paul nhún vai nói như không hiểu ý của Lâm Dật.
"Có phải Jimmy và Alisha là do anh giết?"
"Jimmy bị tôi đưa vào tù, Alisha bị tôi giết."
Ồ?
Lâm Dật thành thật làm Paul và người đi cùng hắn ta vô cùng kinh ngạc.
Điều này không giống với tình huống trong dự đoán của bọn họ.
"Đồ trên tay Alisha thì sao?"
"Cũng bị tôi lấy đi rồi."
Paul híp mắt lại: “Sự thành thật của anh làm tôi rất bất ngờ, cho nên hôm nay tôi không thể để cho anh đi được."
"Nói thật ra, cho dù người của các anh đông, tôi cũng không để tâm, nhưng phía trên vẫn bảo tôi dẫn theo mấy người qua, tôi không ngăn cản được, cho nên các người đừng vội ra tay."
Lâm Dật xoay người đi tới cửa, sau đó gõ cửa.
Khưu Vũ Lạc, Ninh Triệt, Chu Tuấn Trì và Ngụy Tuyết đang đứng chỉnh tề ở cửa.
Trong nháy mắt khi cánh cửa mở cửa, bọn họ lập tức lao vào!
"Anh… không ngờ anh còn dẫn theo người giúp đỡ!"
------
Dịch: MBMH Translate