Chương 1332: Vì Mitsui Mineyuki Tiết Lộ
Chương 1332: Vì Mitsui Mineyuki Tiết Lộ
Paul và Khâu Húc Thành đều bất ngờ khi thấy bốn người này bước vào.
Bởi vì bọn họ đều biết kế hoạch của gia tộc Mitsui chính là trừng trị Lâm Dật ở đây.
Không thể để cho hắn dẫn theo người giúp đỡ qua được!
Vậy những người này làm sao tới đây?
"Có phải các người thấy rất bất ngờ không?" Lâm Dật cười ha hả nói:
"Thật ra chúng tôi đã đoán trước được mánh khóe nhỏ này của gia tộc Mitsui, cũng biết anh sẽ tới giúp đỡ, cho nên không có gì đáng để ngạc nhiên, tất cả đều ở trong dự đoán của chúng tôi."
"Không thể nào, sao anh có thể biết được hướng đi của chúng tôi!" Paul nói như phát điên.
Hắn ta có cảm giác mình bị đùa bỡn, làm hắn ta không thể chấp nhận được!
"Nói anh ngu ngốc, anh còn thật sự không thông minh. Đã đến lúc này, lẽ nào anh còn không nhận ra được tôi là người của lữ đoàn Trung Vệ sao? Từ lúc anh rời khỏi đảo Tilia, chúng tôi đã đoán được những điều này rồi."
"Anh lại là người của lữ đoàn Trung Vệ à?"
Khâu Húc Thành không biết lữ đoàn Trung Vệ là gì, nhưng đám người Paul lại biết rõ ràng, trong ánh mắt lộ vẻ đề phòng giống như mình đang đối mặt với một đàn sói!
"Đương nhiên, nếu không tôi đối đầu với các người làm gì?" Lâm Dật bình tĩnh nói:
"Bên phía chúng tôi có năm người, bên các anh có sáu người, tôi không biết trình độ của các anh thế nào, nhưng bên phía chúng tôi đều là tiêu chuẩn cấp D. Các anh cảm thấy mình còn cơ hội giãy giụa sao?"
Biết được năng lực chiến đấu bên phía Lâm Dật, vẻ mặt Paul trở nên dè dặt khác thường.
Phía bên mình trừ mình ra, chỉ có hai thành viên trong đội D, nếu như đánh nhau, căn bản không có khả năng là đối thủ của bọn họ!
Két két két!
Paul và hai người khác phía sau hắn ta móc ra ba khẩu súng từ phía sau lưng, cũng nhắm thẳng vào đầu của Lâm Dật.
"Thân phận của anh quả thật vượt ra ngoài dự đoán của tôi, nhưng tôi sẽ không bị anh giết chết dễ dàng như vậy đâu. Người chết vẫn là anh!"
"Nếu anh nói như vậy thì đúng là không mấy trải đời rồi. Thật ngại quá, thứ các anh có, chúng tôi cũng có."
Đám người Khâu Vũ Lạc lần lượt móc súng ra, đứng đối mặt với đám người Paul.
"Không ngờ các người lại dám làm vậy!"
Lâm Dật nhún vai: “Tốt xấu gì chúng tôi cũng là người của phía chính phủ, chỉ cần lên tiếng kêu gọi, đại sứ quán sẽ cung cấp những vũ khí này cho chúng tôi, cho nên tính toán của anh sẽ thất bại thôi."
Lâm Dật nói xong, đi về phía Khâu Húc Thành vỗ nhẹ vào vai hắn ta, nói những lời đầy ẩn ý.
"Trầm tổng tính kế không lại các anh nhưng không có nghĩa là tôi cũng vậy. Có lẽ ngày nào đó tôi sẽ bị người khác giết chết, nhưng tuyệt đối sẽ không chết trong tay những kẻ bỉ ổi như các người."
Vẻ mặt Khâu Húc Thành trắng bệch giống như hóa đá, ngồi ngây người trên sô pha chẳng khác nào một bệnh nhân mắc bệnh nguy kịch.
Lúc này anh ta đã mất đi năng lực suy nghĩ, thậm chí đã đoán được có lẽ mình chẳng thể sống được bao lâu nữa.
...
Phòng 2405 bên cạnh.
Mitsui Mineyuki ngồi trên sô pha mềm mại, phía sau có một người phụ nữ đầy đặn quấn khăn tắm đấm bóp vai cho ông ta.
Ở bên cạnh còn có bốn tên thủ hạ đứng chắp hai tay sau lưng, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của ông ta.
"Tình hình bên cậu thế nào?" Trong điện thoại, Mitsui Takaya hỏi.
"Tiến triển rất thuận lợi, Lâm Dật đi vào gian phòng bên cạnh, chắc hẳn đã gặp Paul, kế hoạch của chúng ta sẽ lập tức thành công thôi."
"Chờ sau khi làm xong chuyện đó, dẫn hắn qua gặp tôi, tôi muốn đích thân nói chuyện với hắn."
"Anh đích thân gặp hắn à?" Mitsui Mineyuki nói:
"Em tới xử lý là được rồi, anh không cần đích thân gặp hắn đâu."
"Người thanh niên này rất thú vị, tôi đã rất lâu không bị thua thiệt lớn như vậy, cho nên rất muốn gặp hắn một lần."
"Em biết rồi, chắc hẳn Paul sẽ nhanh chóng tìm đến em, đến lúc đó em sẽ dẫn hắn trở lại."
Mitsui Mineyuki nói xong thì cúp máy, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay và lẩm bẩm:
"Đã lâu như vậy, sao phòng bên cạnh không có tiếng động gì?"
Cốc cốc cốc.
Trong lúc Mitsui Mineyuki đang buồn bực, chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Ai?" Thủ hạ áo đen trả lời.
"Là tôi."
Ngoài cửa, Lâm Dật dùng tiếng Anh tiêu chuẩn bắt chước giọng điệu của Paul trả lời người nói chuyện bên trong.
Ánh mắt Mitsui Mineyuki sáng lên. Hắn ta chờ lâu như vậy, cuối cùng phòng bên cạnh đã xử lý xong ội chuyện.
"Đi mở cửa đi."
Mitsui Mineyuki đứng dậy, lười biếng vươn vai lẩm bẩm:
"Vừa rồi gặp tôi còn rất kiêu căng, tôi xem bây giờ anh còn có thể kiêu căng được nữa không!"
Cạch.
Một thủ hạ áo đen đi tới và mở cửa ra.
Vù bịch!
Cửa phòng mở ra, Lâm Dật lắc người xông vào, cũng đá lên người thủ hạ áo đen!
Ninh Triệt theo sát phía sau, đóng cửa phòng lại, khiến cho nơi đây trở thành một không gian kín.
Thấy Lâm Dật, vẻ mặt Mitsui Mineyuki điên cuồng biến đổi!
"Anh… sao anh lại xuất hiện ở đây?"
"Tôi tới tìm Khâu Húc Thành, bây giờ tôi đã giải quyết anh ta rồi, sau khi tôi xử lý xong việc tất nhiên phải qua tìm ông, có gì không đúng à?"
"Cũng… cũng đúng." Mitsui Mineyuki run lẩy bẩy nói:
"Bây giờ mọi chuyện đã xong xuôi, tôi dẫn anh đi gặp anh trai tôi. Anh ấy còn muốn nói chuyện với anh về chuyện liên quan tới Công ty công nghiệp nặng Mitsui và xin lỗi."
Bởi vì căng thẳng, Mitsui Mineyuki cũng không biết mình đang nói gì.
Trong đầu ông ta đầy thắc mắc.
Lâm Dật đã đi vào phòng, sao có khả năng xuất hiện ở đây?
Paul dẫn theo nhiều người như vậy qua, hắn không thể nhiều lần thoát chết được.
Bởi vì quá căng thẳng, ông ta thậm chí quên mất Ninh Triệt.
Trong lòng ông ta không ngừng dâng lên dự cảm không tốt, hình như sẽ nguy hiểm đến tính mạng bất kỳ lúc nào.
"Tôi chắc chắn sẽ gặp anh trai ông, nhưng có phải chúng ta cũng nên nói chuyện một chút về chuyện của mình không?"
"Tôi… tôi chỉ là một kẻ chân chạy, giữa tôi và cậu không có gì để nói cả."
"Ông chắc chứ? Ông âm thầm gài bẫy tôi, không ngờ lại nói không có chuyện gì để nói với tôi à? Ông tưởng tôi là thằng ngu sao?"
"Tôi… tôi không có ý đó..."
Cơ thể Mitsui Mineyuki run rẩy, bản thân ông ta cũng hiểu rõ, đến lúc này mình có muốn giấu nữa cũng chỉ là vô ích.
"Rốt… rốt cuộc cậu làm sao thoát khỏi Paul, còn người bên cạnh cậu là sao? Tôi đã cho người phong tỏa khách sạn, người giúp đỡ cậu không thể bước vào được!"
"Dựa theo cách nói của ông, sau khi tôi đi vào quả thật không thể có người ngoài bước vào." Lâm Dật nhún vai nói:
"Nhưng ông đã từng nghĩ tới chưa? Người bên cạnh tôi đã vào sớm hơn tôi?"
"Không thể nào. Sao các người có thể biết trước tôi thu xếp người ở đây chứ?"
"Ông đúng là thông minh cả đời nhưng lại hồ đồ nhất thời." Lâm Dật nói:
"Ông còn nhớ vụ tai nạn giao thông trên đường này không?" Lâm Dật nói:
"Tôi và hai người kia khiếu nại lâu như vậy là để tranh thủ thời gian cho bạn của tôi, để bọn họ chạy tới đây trước. Bây giờ, chắc ông đã hiểu chuyện gì xảy ra chứ?"
------
Dịch: MBMH Translate