Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1365 - Chương 1363: Khuyến Khích Đầu Tư.

Chương 1363: Khuyến Khích Đầu Tư.
Chương 1363: Khuyến Khích Đầu Tư.
Chương 1363: Khuyến Khích Đầu Tư.




"Có phải ngoại lực mà anh muốn ám chỉ là cấp tài chính không?"

"Dĩ nhiên không phải, nếu như chiêu này hữu dụng, huyện Đông Ba cũng không có khả năng đi tới tình trạng như ngày hôm nay." Lâm Dật nói:

"Tôi cảm thấy chuyển nhượng đất kêu gọi đầu tư thương mại, đây là một phương pháp khả thi hơn."

"Cái biện pháp này trước đó trong huyện cũng đã có nghĩ qua, nhưng những xí nghiệp lớn cũng không phải là kẻ ngốc, bọn họ đều rất khôn ngoan." Lý Khánh Khải nói:

"Thị trấn nhỏ của chúng tôi không có thứ gì, người trẻ tuổi đều đi hết sạch, ai sẽ tới chỗ này xây xưởng chứ."

"Vậy thì còn phải xem năng lực kêu gọi đầu tư thương mại." Lâm Dật nói:

"Đây là biện pháp duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra được."

"Suy nghĩ của cậu rất tốt, nhưng việc này không đơn giản như những gì cậu nghĩ." Lý Khánh Khải tiếc nuối nói:

"Kêu gọi đầu tư thương mại hàng năm đều làm, trong huyện định tặng không đất, nhưng vẫn không có hiệu quả."

"Hãy để tôi đến thử xem."

Mắt Lý Khánh Khải chợt sáng lên, giống như đã nghĩ tới điều gì.

Lâm Dật đến nơi này làm việc, lái một chiếc xe trị giá hơn một triệu, điều kiện gia đình hẳn là cũng không tệ lắm, nói không chắc thật sự có mối quan hệ trong lĩnh vực này.

Nếu như cậu ta nỗ lực giúp đỡ, nói không chắc thật sự có thể tạo được hiệu quả.

"Như vậy tôi sẽ giới thiệu cậu với người ở bên văn phòng đầu tư, chuyện này các cậu tự thương lượng mà làm, tranh thủ đạt được một số thành tích."

"Cũng được." Lâm Dật nói.

"Cậu đi theo tôi, tôi đưa cậu đi."

Hai người đứng dậy rời khỏi văn phòng, cùng nhau đi lên tầng bốn văn phòng đầu tư xúc tiến.

Mới vừa đẩy cửa ra, là có thể ngửi được một trận hương vị trà nồng đậm.

Trong phòng làm việc có hai người, một người đàn ông trung niên, hơn 40 tuổi, cách ăn mặc giống như Lý Khánh Khải, đeo một cặp kính lão đang ngồi đọc báo.

Đối diện bàn làm việc của ông ta, là một người phụ nữ trẻ ngoài ba mươi tuổi, tuổi xấp xỉ với Lương Nhược Hư.

Với mái tóc dài gợn sóng, mặc quần jean xanh với giày bệt, cách ăn mặc theo phong cách rất tây, hoàn toàn khác với phong cách của người trong huyện, càng giống như là đến từ thành phố lớn hơn.

Mà lúc này cô ở trên bàn làm việc ngâm trà dưỡng sinh, trước máy vi tính có không ít đồ ăn vặt với hoa quả.

Không nhìn ra một chút trạng thái đang đi làm việc nào, càng giống như là tới ngoại thành dạo chơi.

Trong huyện phòng làm việc chính là như vậy, thời điểm bận rộn chân đánh sau gáy, lúc không bận rộn có thể rỗi rảnh đánh rắm.

"Chủ Nhiệm Lý đến rồi."

Nhìn thấy Lý Khánh Khải đi vào, người đàn ông trung niên buông tờ báo xuống, bước lên chào hỏi.

"Chủ Nhiệm Lý." Người phụ nữ trẻ tuổi cũng đi theo chào hỏi một tiếng, cũng theo bản năng nhìn Lâm Dật một cái.

Liên quan với Lâm Dật, cô sớm đã có nghe qua rồi.

Biết giúp đỡ người nghèo là một người trẻ tuổi đẹp trai mới tới, mấy ngày nay không thể gặp được, không nghĩ tới anh ta sẽ chủ động tới phòng làm việc của mình.

"Giám đốc Vương, tôi đến giới thiệu cho các anh một chút." Lý Khánh Khải cười mới:

"Đây là phó giám đốc của văn phòng chúng tôi mới tới đây, Lâm Dật."

"Tiểu Lâm, đây là Vương Lập Quân chủ nhiệm chiêu thương, vị này chính là phó chủ nhiệm Quách Lộ."

Lâm Dật đưa tay ra, xem như là chào hỏi.

"Anh dẫn cậu ta đến chỗ của tôi, đoán chừng là có việc phải không?" Vương Lập Quân cười nói:

"Có phải đấu địa chủ thiếu người hay không?"

"Anh đứng có nói nhảm, bây giờ là thời gian làm việc." Lý Khánh Khải cười ha hả nói:

"Chúng tôi vừa nãy đã họp và nghiên cứu một thời gian, muốn chuyện kêu gọi đầu tư thương mại được truyền ra. Tôi đã giao nhiệm vụ này cho tiểu Lâm, nhưng cậu ấy không phải là chuyên gia về xúc tiến đầu tư. Tôi đang suy nghĩ có thể để tiểu Quách phối hợp một chút được không? Chuyện này nếu như đạt được kết quả tốt, hai văn phòng của chúng ta cũng được thơm lây."

Vừa nghe là tới làm chính sự, sắc mặt của Quách Lộ cũng thay đổi.

Nhà của cô ở Dư Hàng, còn có một chút bối cảnh, chính mình đến nơi này chính là vì mạ vàng. Sau một năm rưỡi nữa, liền sẽ được chuyển về thành phố Dư Hàng.

Cho nên cô chỉ muốn ở nơi này mò cá, không muốn làm việc.

Theo bản năng, Quách Lộ nhìn về hướng Lâm Dật, trong lòng có mấy phần chỉ trích.

Lớn lên đúng là rất đẹp trai, nhưng làm sao xem không rõ tình chứ.

Thật sự cho rằng nỗ lực làm việc liền có thể đạt được trọng dụng với đề bạt sao?

Một người giúp đỡ người nghèo một người xúc tiến đầu tư, hơn nữa còn ở một nơi như huyện Đông Ba thế này, rõ ràng chính là một nơi không thể tạo được cái công trạng gì mà.

Đúng là phí sức vớ vẩn mà!

"Đây là chuyện tốt."

Vương Lập Quân nói ra: "Vừa vặn bọn họ đều là người trẻ tuổi, vậy để tiểu Quách đi theo chạy một chuyến, rèn luyện năng lực của bản thân."

Quách Lộ vẻ mặt khó xử, "Anh Vương, tình huống ở huyện anh cũng biết, hàng năm đều không được kêu gọi ..."

"Mặc dù tình hình như vậy, chúng ta vẫn phải hoàn thành nghĩa vụ của mình." Vương Lập Quân nói:

"Hơn nữa cô cũng đã đến đây hơn nửa năm rồi, mỗi ngày ngồi ở phòng làm việc cũng không phải nửa thời gian. Vừa vặn hai người các cô chạy ra ngoài một chuyến, chuyện này đối với cô cũng là có chỗ tốt."

"Biết rồi anh Vương."

Biết không thể từ chối được, Quách Lộ sảng khoái đồng ý.

Làm việc ở nơi công sở, nếu như sẽ không nhìn sắc mặt của lãnh đạo, liền cách cuốn gói không xa.

"Vậy được, hai người các cô đi đi, có chuyện gì hai người các cô tự thương lượng với nhau là được."

"Biết rồi."

Quách Lộ thu thập một chút, hai người một trước một sau đi ra khỏi văn phòng.

Ban đầu vẻ mặt của Quách Lộ còn nghiêm túc, sau khi rời khỏi văn phòng, tâm tình cũng trở nên lạnh nhạt hơn, không nói một lời nào với Lâm Dật.

"Anh lái xe này đi sao?" Quách Lộ chỉ vào Wuling Hongguang ở cửa ra nói.

"Nếu không thì sao, cô muốn bắt taxi à?"

"Thôi quên đi, lái xe của tôi đi." Vẻ mặt Quách Lộ ghét bỏ, lấy chìa khóa xe của mình ra, là một chiếc Benz cấp C.

Lần này Lâm Dật xác định, cô ta đến đây không phải là vì công việc.

Hoặc là trong nhà không thiếu tiền, hoặc là là tới nơi này lăn lộn lấy kinh nghiệm làm việc.

Nói chung không giống như là một người làm chính sự.

"Đợi lát nữa có thể phải đi đường đất, chà xát sàn xe cô không đau lòng ư?"

"Ách ..."

Quách Lộ bước chân dừng lại, "Cái kia vậy quên đi."

Quách Lộ ghét bỏ Wuling Hongguang của Lâm Dật nói:

"Anh là giúp đỡ người nghèo, như nào lại nghĩ đến việc thu hút đầu tư."

"Không phải thu hút đầu tư là một trong những cách quan trọng để xóa đói giảm nghèo sao? Nếu không thì thuế và việc làm từ đâu ra?"

"Tôi biết anh vừa mới tới, muốn biểu hiện mình, nhưng anh phải hiểu tình hình ở huyện Đông Ba, hàng năm đều kêu gọi đầu tư, nhưng một chút hiệu quả đều không có, anh tại sao còn muốn thử nữa?"

"Không làm như vậy, thì mỗi ngày phải ở văn phòng xem kịch uống trà ăn đồ ăn vặt à?"

"Không làm như vậy cũng không có chuyện làm."

Quách Lộ kéo qua đai an toàn, "Lần sau nếu như lại có chuyện như vậy, mình anh đi là được rồi, cũng đừng kéo tôi theo."

"Cô nếu như không muốn đi, có thể xuống xe, cũng không phải tôi muốn cho cô đi."

"Anh sao có thể nói như vậy được chứ." Quách Lộ nói ra:

"Anh Vương phái tôi đi ra ngoài, anh bảo tôi làm sao trở lại được!"

"Vậy cô bớt nói chuyện đi."

Nói xong, Lâm Dật khởi động xe, hướng về nơi cần đến lái đi.

Hơn nửa giờ sau, Lâm Dật dừng ở một ngã tư đường cao tốc.

Vốn tưởng rằng nơi này là một chỗ đất trống, cách đó không xa còn có hai tòa nhà ba tầng nhỏ trơ trọi.

"Tòa nhà này là có chuyện gì xảy ra? Dàn giáo xây xong, làm sao lại đình công rồi?"

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment