Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1364 - Chương 1362: Anh Lấy Cái Gì Để Đấu Với Anh Ấy?

Chương 1362: Anh Lấy Cái Gì Để Đấu Với Anh Ấy?
Chương 1362: Anh Lấy Cái Gì Để Đấu Với Anh Ấy?
Chương 1362: Anh Lấy Cái Gì Để Đấu Với Anh Ấy?




Lương Kim Minh tiện tay đốt điếu thuốc.

Khói lượn lờ bay theo gió, bộ dáng dị thường.

"Anh không phải là hẹn với anh Lâm của tôi sao, chúng tôi mang người đến."

"Anh Lâm?"

Bỗng nhiên trong lúc đó, Trình Lão Ngũ dự cảm được có gì đó không đúng.

"Anh nói anh Lâm, chẳng lẽ là Lâm Dật sao?"

"Anh vẫn không tính là ngốc lắm."

Hí!

"Làm sao có khả năng!" Trình Lão Ngũ nói:

"Anh ta chỉ là một chủ nhiệm nhỏ nhỏ, làm sao có khả năng quen biết được với những người như các anh!"

"Con mẹ nó anh là ngốc thật hay là giả ngốc đấy?! Thật sự coi anh Lâm của tôi chỉ là cái chủ nhiệm ha ha ..."

Đám con nhà giàu đi theo cũng đều bắt đầu cười ha hả, nhìn Trình Lão Ngũ như người bị thiểu năng trí tuệ vậy.

"Nói thật với anh, tình huống của anh tôi vừa nãy biết một chút." Lương Kim Minh nói:

"Anh ở huyện Đông Ba, cũng coi như là một nhân vật một tay che trời, nhưng thật đáng tiếc tôi phải nói cho anh biết, anh Lâm của tôi ở Trung Hải là nhân vật như thế nào. So với anh bây giờ gần như, đen trắng, sáng tối, quân đội chính phủ đều có quan hệ. Bây giờ anh chắc cũng tự hiểu rõ bản thân đã đắc tội phải người nào rồi?"

Rầm!

Trình Lão Ngũ co quắp ngồi trên đất, sắc mặt trắng bệch, ngay cả lời cũng không nói ra được.

Chưa kể những người này nói là thật hay giả, chỉ là những người ngồi bên trong chiếc xe phía sau kia, tối thiểu cũng có hơn 500 người!

Nếu như động thủ, phía bên mình cũng không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào!

"Lâm, Lâm Dật làm cái gì? sao, tại sao anh ta không tự mình tới..." Trình Lão Ngũ run rẩy nói.

"Anh xem mình là cái thá gì, anh còn chưa biết sao? Đối phó với loại người như anh, còn cần để anh Lâm tự mình ra tay sao? Anh nghĩ nhiều rồi."

"Huynh đệ, chúng ta có chuyện gì từ từ nói." Trình Lão Ngũ tỉnh táo lại nói:

"Tôi, tôi nhận thua, các anh đừng động thủ, tôi có quen biết lãnh đạo của huyện, nếu không việc này coi như xong. Đợi lát nữa tôi tìm một nhà hàng đặt một bàn, dù gì chúng ta cũng cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy."

"Tôi ở Trung Hải, anh ở huyện Đông Ba, hai chúng ta có thể gặp nhau mấy lần?" Lương Kim Minh nói:

"Còn có, anh nói anh quen biết với người của huyện, hẳn là cái người tên là Đổng Thu Sinh nhỉ."

"Hả? Các anh biết?" Trình Lão Ngũ cảm thấy bất ngờ, "Lẽ nào các anh quen nhau sao?"

Trình Lão Ngũ trong lòng vui vẻ, nếu như bọn họ quen biết nhau, chuyện này liền dễ xử lý rồi.

"Quen biết cái rắm." Lương Kim Minh nói: "Cũng đã hơn mười hai giờ rồi, đoán chừng anh ta cũng đã bị bắt đi rồi, anh cũng không cần trông cậy vào bọn họ nữa."

"Anh nói cái gì!"

"Bị mang đi!"

"Nếu không thì sao?" Lương Kim Minh nói:

"Với thủ đoạn của anh Lâm, cho dù các anh có ở cùng với nhau, cũng không có khả năng là đối thủ của anh ấy. Sở dĩ giữ các anh đến bây giờ, là muốn đem các anh xử luôn một lần với nhau. Những môn đạo này đều cũng không thấy, anh là làm sao lăn lội được đến hôm nay?"

"Anh ta cố ý làm như vậy!"

"Đương nhiên." Lương Kim Minh mỉm cười đi đến gần Trình Lão Ngũ, ghé vào lỗ tai anh ta nhỏ giọng nói:

"Người anh Lâm cũng đã từng giết qua, anh lấy cái gì mà muốn đấu với anh ấy chứ?"

...

Mười hai giờ rưỡi trưa, Lâm Dật với Lý Tự Cẩm, miễn cưỡng tìm một nhà hàng, chuẩn bị đem vấn đề cơm trưa giải quyết.

Leng keng leng keng ——

"Anh Lâm, đều làm tốt rồi." Lương Kim Minh nói:

"Em dẫn tới hơn 500 người, làm cho anh ta sợ đến đái ra quần."

"Hơn 500 người? Đây cũng quá phô trương rồi."

"Ở phương diện khí thế này không thể kém được."

"Được rồi, tôi ở bên ngoài có có chút việc, khi nào về Trung Hải sẽ mời cậu ăn cơm sau."

"Ăn cơm liền kéo ngược lại, anh vẫn là nên chuẩn bị cho em một cô gái ngoan là được."

"Việc này thì dễ hơn rồi."

Nói chuyện với Lương Kim Minh vài câu, Lâm Dật liền cúp điện thoại.

Buổi trưa cơm nước xong, hai người lại đi thôn dưới, khảo sát thực địa một chút, muốn nghiên cứu thêm.

Thời điểm quay lại huyện một lần nữa, cũng đã là hơn 5h chiều.

Sau khi ăn xong, Lâm Dật trở về khách sạn, xem qua số liệu điều tra được, phân loại hồi lâu cũng không ra manh mối.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật với Lý Tự Cẩm đến văn phòng, mà Lý Khánh Khải cũng đã đến từ sớm.

"Tiểu tử cậu thật đúng là tốt số, có thể nhặt được một món hời lớn như vậy."

Nhìn thấy Lâm Dật, Lý Khánh khải cười ha hả mà nói.

"Làm sao vậy? Kiếm được tiện nghi gì à?"

"Hai người các cậu ngày hôm qua không có trong huyện, không biết chuyện đã xảy ra ở trong huyện." Lý Khánh Khải nói:

"Ngày hôm qua có người từ phía trên đến, đem đám người Trình Lão Ngũ kia tất cả đều bắt đi. Còn có vũ trường của anh ta cũng đã bị phong tỏa, lần này cậu không cần phải sợ nữa rồi."

Lâm Dật nở nụ cười, "Hóa ra là như vậy."

"Còn hơn thế nữa." Lý Khánh Khải bát quái nói:

"Ngoài ra còn có một số lãnh đạo liên quan cũng bị bắt mang đi, nói chung việc này náo động đến không nhỏ. Đoán chừng là bọn họ đắc tội với người nào, nếu không cũng không thể làm triệt để như vậy được."

"Đây là chuyện tốt, cuối cùng được lợi chính là người dân."

"Đúng vậy, đoán chừng huyện Đông Ba về sau có thể yên bình không ít." Lý Khánh Khải đốt điếu thuốc nói:

"Đúng rồi, hai ngày nay các cậu một mực chạy ở bên ngoài, có thu hoạch được gì không?"

"Thu hoạch chính là, người nghèo không phải là không có lý do."

Lý Khánh Khải cười ha hả, sau đó nhìn về phía Lý Tự Cẩm, "Cô nghĩ như thế nào."

"Hai chúng tôi đều có suy nghĩ giống nhau." Lý Tự Cẩm nói:

"Hoàn toàn không nhìn ra một lối thoát."

"Không nhìn thấy lối thoát, thì chúng ta cũng phải tự tìm một lối thoát." Lý Khánh Khải nói:

"Nếu như chuyện này giao cho các anh tới làm, các anh có những phương án gì?"

Lý Tự Cẩm suy nghĩ một chút, "Tôi đang nghĩ, chúng ta có thể theo mô hình hoạt động tập trung ở Mỹ, hơn nữa tôi cũng đã tra xét tư liệu, vùng Đông Bắc cũng đã làm vô cùng tốt ở phương diện này. Mức độ cơ giới hóa rất cao, cũng có khuôn mẫu để học tập."

"Phương án này không được." Lý Khánh Khải nói:

"Ví như, nếu như 1000 mẫu đất, yêu cầu 100 người đến trồng trọt, sau đó tập trung tác nghiệp có thể 10 người là được rồi, còn dư lại 90 người sẽ đi đâu? Đến thị trấn sao? Một khi xuất hiện một lượng lớn người thất nghiệp, ảnh hưởng sẽ không thể đo đếm được."

"Hơn nữa phương diện này của chúng ta, còn có không ít vùng núi với ruộng bậc thang, việc canh tác quy mô lớn hoàn toàn không thành hiện thực được. Nó phải ở những nơi Đông Bắc hay đồng bằng Hoa Bắc, mới có năng lực thực hiện loại phương thức canh tác như vậy được."

Lý Tự Cẩm suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, cũng phát xuất hiện suy nghĩ của mình cũng có chút phiến diện.

"Còn tiểu Lâm, có ý kiến gì hay không?"

"Tôi cảm thấy, vẫn là trong ngoài cùng kết hợp."

"Nói tiếp đi, trong ngoài kết hợp chỉ cái gì." Lý Khánh Khải đầy hứng thú mà hỏi.

Lâm Dật cầm dữ liệu từ cuộc khảo sát ngày hôm qua, nhìn một chút nói:

"Huyện Đông Ba có chút kém may mắn, diện tích không vực trực thuộc của họ không được lớn, nhưng có một số nơi bị ngập lụt năm này qua năm khác và một số nơi thì bị khô hạn. Qua năm nên đất gốc rất phèn, trồng nhiều thứ không được, cứ làm như thế này thì lỗ ít nhất là một phần ba. Nếu như giải quyết được vấn đề này, thu nhập có thể nâng lên được một chút."

"Thứ hai, có thể thử nghiệm phát triển ngành chăn nuôi, nuôi gà chăn heo gì gì đó. Những thứ này đều có thể sử dụng được."

Trầm tư trong chốc lát, Lý Khánh Khải nói:

"Nhưng đây cũng chỉ là trò đùa trẻ con, không có tác dụng mang tính chất quyết định gì."

Lâm Dật cười cười, "Cho nên mới cần có sự hỗ trợ của bên ngoài."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment