Chương 1361: Mẹ Kiếp, Ông Là Trình Lão Ngũ À?
Chương 1361: Mẹ Kiếp, Ông Là Trình Lão Ngũ À?
"Tốc độ còn rất nhanh đấy."
"Ban ngày gã làm loạn như vậy là vì không biết ông là ai. Bây giờ gã biết, chắc chắn phải nhanh chóng chạy tới nhận sai, bằng không hắn cũng không cần tới hai chân của mình nữa." Lưu Hỉ Lộc lấy lòng nói.
Trình lão Ngũ mỉm cười: “Để gã vào đi."
"Đã biết, Ngũ Gia."
Tên đàn em chịu trách nhiệm thông báo lui ra ngoài, không tới mấy phút đã dẫn Lâm Dật vào.
Đám người Lưu Hỉ Lộc đều cười nhìn hắn, ban ngày ngạo mạn như vậy, chờ lát nữa gã lại biết tay!
"Các người rất biết hưởng thụ đấy." Lâm Dật cười ha hả nói.
Trình lão ngũ nhìn Lâm Dật: “Tới xin lỗi không ngờ lại đi tay không, cậu cũng thật có ý tứ."
"Xin lỗi?" Lâm Dật khựng lại: “Ai nói tôi tới xin lỗi?"
"Vậy cậu tới đây làm gì?"
"Đương nhiên là tới xử ông rồi. Chuyện này còn phải hỏi nữa sao?"
"Xử tôi à?" Trình lão ngũ híp mắt nói: "Cậu cảm thấy bản thân có năng lực đó sao?"
"Ông đừng ra vẻ ta đây, vô dụng thôi. Tôi tới đây không phải để nghe ông nói nhảm." Lâm Dật nói:
"Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, thời đại thay đổi rồi, không có năng lực lớn như vậy thì phải làm người đàng hoàng, bằng không ông thậm chí chết thế nào cũng không biết."
Bộp!
Trình lão ngũ vỗ bàn làm việc một cái: “Mẹ kiếp, tôi sống nhiều năm như vậy còn chẳng có ai dám nói vậy với tôi đâu. Mẹ nó, xử gã cho tao!"
Ông ta ra lệnh một tiếng, mười mấy người trong phòng đều tiện tay nhặt đồ bên cạnh lên, bao vây Lâm Dật.
"Mẹ kiếp, cùng lên đi!"
Lưu Hỉ Lộc tức giận mắng một tiếng, là người đầu tiên xông tới!
Lâm Dật nhướng máy, nhấc chân đá hắn về phía Trình lão ngũ!
Những người còn lại cũng xông lên ngay sau đó.
Lâm Dật không dây dưa, đấm vào trên mặt của đối phương!
Ông ta kêu lên một tiếng thảm thiết, lúc này ngã xuống đất!
Lâm Dật nhặt gậy sắt trên mặt đất lên, trong ba phút đã đánh ngã tất cả đám người còn lại!
"Này..."
Nhìn đám đàn em nằm trên mặt đất, mỗi người đều đầy máu, vẻ mặt Trình lão ngũ cũng trở nên vặn vẹo.
Ông ta biết Lâm Dật đánh rất giỏi, nhưng không ngờ một mình hắn có thể đánh ngã mười mấy người!
Cùng lúc đó, đàn em của ông ta trong vũ trường cũng lao tới.
Nhưng số lượng người không tính là nhiều, chỉ có bảy tám người, bản thân bọn họ cũng biết, cho dù những người này xông lên cũng chẳng ăn thua. Lâm Dật có thể dễ dàng giải quyết được bọn họ.
Trong ánh mắt Trình lão ngũ đầy tức giận, híp mắt, rít lên một câu qua kẽ răng.
"Thảo nào cậu dám lớn lối như vậy. Quả thật cậu đánh rất giỏi, nhưng chúng ta đều là người lăn lộn trên đường, vậy sẽ làm việc theo quy định trên đường. Mười hai giờ trưa mai, sẽ xử lý chuyện này ở cửa Đông Hà, cậu có dám tới không?"
Lâm Dật cười, giễu cợt nói:
"Nhìn dáng vẻ của ông dường như muốn quyết chiến một trận với tôi."
"Nếu cậu không dám, bây giờ lại quỳ xuống cho tôi, tôi không muốn nghe những lời nói nhảm khác."
"Mười hai giờ trưa mai gặp nhau ở cửa Đông Hà."
Lâm Dật cầm theo gậy sắt dính máu ném tới trước mặt Trình lão ngũ, sau đó ung dung rời đi dưới sự tập trung chú ý của mọi người.
"Ngũ Gia..."
Lưu Hỉ Lộc ôm bụng, gian nan bò dậy.
"Lập tức liên lạc, gọi tất cả mọi người về. Ngày mai, tôi muốn cho gã biết rốt cuộc ai là cháu chắt, ai là ông ở huyện Đông Tam này!"
...
Sau khi xử lý xong chuyện của Trình lão ngũ, Lâm Dật trở về khách sạn.
Sở dĩ hắn kéo dài tới ngày mai mới xử lý chuyện này, cũng vì muốn làm triệt để một chút.
Nếu hôm nay đánh ông ta, sau này ông ta sẽ không chịu thành thật, vẫn có khả năng ngóc đầu trở lại.
Cho nên hắn phải xử lý chuyện này triệt để một chút.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Lâm Dật gọi điện thoại cho Lý Tự Cẩm, chuẩn bị đi tới những thôn trấn khác xem xét, tranh thủ đi tới từng nơi, khả sát tường tận hơn.
Đến buổi trưa, Lâm Dật và Lý Tự Cẩm tới thăm hai trấn còn lại, cũng có hiểu biết đại khái về mấy thôn phía dưới, chuẩn bị tới buổi trưa sẽ khảo sát thực địa.
...
Mười hai giờ trưa, ở cửa Đông Hà.
Trình lão ngũ và năm mươi mấy người đều đứng ở đây, vừa hút thuốc vừa nói chuyện:
"Ngũ Gia, đã đến giờ mà vẫn chưa thấy thằng nhóc kia tới, có thể gã bị dọa cho sợ không dám tới rồi." Lưu Hỉ Lộc nói.
"Gã có tới hay không, kết quả đều giống nhau." Trình lão ngũ nói:
"Nếu gã dám đến, nhiều người như vậy, mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng có thể dìm chết gã. Nếu gã không dám tới, vậy chính là sợ, sau này tôi sẽ có cơ hội trừng trị gã!"
"Ha ha, lão đại nói rất đúng!" Lưu Hỉ Lộc nói:
"Gã không chỉ phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, dựa vào bản thân có chút năng lực còn đi gây sự với chúng ta. Nếu hôm nay không đánh gãy hai chân của gã, tôi sẽ không còn là họ Lưu nữa!"
Trình lão ngũ nhếch môi cười, nhìn đồng hồ đeo tay thì phát hiện đã qua mười hai giờ.
"Chúng ta chờ thêm mười phút, nếu gã không đến, chúng ta sẽ quay về, sau này chờ cơ hội lại trừng trị gã."
"Tôi thấy gã không dám tới đâu." Lưu Hỉ Lộc nói:
"Gã từ Trung Hải tới, chắc chắn không tìm được mấy người, năm người cũng là nhiều rồi. Gã thấy chúng ta dẫn theo nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ lập tức chạy trốn."
"Ha ha... Không sao, chỉ cần hắn còn ở huyện Đông Tam một ngày, tôi lại có cách trừng trị hắn!"
Ong ong oong...
Trong lúc Trình lão ngũ đang đắc ý, nghe được từng tiếng động cơ khởi động đang tới gần.
Tiếng động thình lình vang lên đã thu hút ánh mắt của đám người Trình lão ngũ, bất giác nhìn sang.
Bọn họ không nhìn không biết, vừa nhìn đã bị dọa cho giật mình.
Không ngờ bọn họ phát hiện có hai mươi mấy chiếc xe đang lao tới.
Trong đó có mười mấy chiếc xe buýt, người phía trên ngồi chật chỗ.
Chiếc xe đi đầu là một chiếc Rolls Royce, phía sau là ba chiếc Bentley, còn lại đều là Maybach và AMG!
Thấy đội hình như vậy, Trình lão ngũ và đàn em của ông đều nhìn tới ngây người!
Bọn họ chưa từng gặp qua đội hình như vậy ở huyện Đông Tam,!
Hơn nữa đừng nói là huyện Đông Tam, cho dù ở thành phố Dư Hàng, đội hình như vậy cũng quá khí phách, đủ gây ra chấn động lớn!
"Có… có chuyện gì vậy? Sao có nhiều xe xịn tới đây thế?"
"Chắc không liên quan gì đến chúng ta đâu." Trình lão ngũ nói:
"Kéo nhiều người như vậy, chắc hẳn là gia đình giàu có nào đó đang tổ chức đám cưới thôi."
"Nói cũng phải, cũng chỉ có lúc chúng ta tham dự đám cưới mới có thể gặp được nhiều xe xịn như vậy."
Thấy đội hình nhiều xe hơi sang trọng như vậy, người của Trình lão ngũ cũng đang bàn tán xôn xao, nhưng không có ai liên hệ chuyện trước mắt với Lâm Dật.
Két.
Két.
Két.
Hai mươi mấy chiếc xe dừng lại ở trước mặt Trình lão ngũ.
Lúc này, ai nấy đều ngây người. Không phải đội hình này đi tham dự đám cưới à? Sao tất cả đều dừng lại ở đây vậy?
Chẳng lẽ bọn họ muốn hỏi đường sao?
Có khả năng này lắm, nếu không bọn họ dừng lại ở đây làm gì.
Cửa xe Rolls Royce được mở ra, Lương Kim Minh từ trên xe bước xuống.
Cùng lúc đó, người trên những chiếc xe phía sau cũng lần lượt bước xuống xe.
Những người này đều rất trẻ tuổi, ai nấy đều ăn mặc thời trang, rõ ràng khác hẳn với đám người bên phía Trình lão ngũ.
Lương Kim Minh và những người khác đi thẳng tới, nói:
"Ông chính là Trình lão ngũ?"
"Đúng là tôi, cậu là ai?"
Bởi vì còn chưa hiểu rõ tình hình, Trình lão ngũ không nổi giận, muốn hỏi rõ rồi tính sau.
Bốp!
Lương Kim Minh không cho ông ta có cơ hội nói nhiều, tát thẳng vào mặt ông ta!
"Mẹ kiếp, lá gan của ông không nhỏ nhỉ ? Không ngờ còn dám thừa nhận!"
Trình lão ngũ bị tát cho trở tay không kịp, bầu không khí cũng lập tức trở nên căng thẳng.
"Mẹ kiếp, mày dám đánh Ngũ Gia, mày sắp chết rồi!"
Đám người Lưu Hỉ Lộc xông tới, mấy con ông cháu cha phía sau Lương Kim Minh cũng chỉ tay vào Lưu Hỉ Lộc.
"Ông dám cử động, tôi sẽ giết chết ông!"
"Dừng tay!"
Trình lão ngũ ôm mặt, cản đám người Lưu Hỉ Lộc, sắc mặt thâm trầm hỏi:
"Các người làm vậy là có ý gì!"
------
Dịch: MBMH Translate