Chương 1360: Hắn Tới Nhận Sai
Chương 1360: Hắn Tới Nhận Sai
"Thằng nhóc, cậu nói mê sảng gì vậy?" Lý Khánh Khải nói:
"Cậu mau trở lại Trung Hải ở một thời gian, tôi sẽ giúp cậu xin nghỉ với đơn vị bên này, cậu đi ngay bây giờ đi."
Trong lòng Lâm Dật cảm thấy ấm áp. Mình vẫn rất may mắn, mới đến đây đã gặp được một ông anh tốt như vậy.
"Chuyện này căn bản không tránh được, chờ ngày em quay lại, bọn họ vẫn sẽ tìm tới thôi." Lâm Dật nói:
"Hơn nữa xét từ mức độ nào đó, hành vi của bọn họ đã uy hiếp tới sự phát triển trong huyện, người như thế chính là khối u ác tính, nếu không xử lý ngay, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn."
"Tôi ở trong huyện làm việc nhiều năm như vậy, tôi còn không hiểu được đạo lý này sao? Nếu có thể xử lý được, tôi đã không để cho hắn phát triển lớn mạnh như vậy."
"Cho nên em càng không thể tránh né. Anh nói cho em biết bọn họ ở đâu là được."
"Thằng nhóc cậu đừng làm càn, tôi chắc chắn sẽ không nói cho cậu biết đâu." Lý Khánh Khải nói đầy chính nghĩa.
"Nếu anh không nói cho em biết, bọn họ sớm muộn gì cũng có thể tìm tới cửa. Hơn nữa, người được gọi là Trình lão ngũ kia chắc hẳn rất nổi tiếng trong huyện. Em chỉ phải hỏi thăm qua, sẽ biết được bọn họ ở đâu. Cho nên anh không cần ngăn cản em."
Lý Khánh Khải im lặng một lúc lâu. Lâm Dật nói cũng có lý.
Nếu hắn không trở về Trung Hải, sớm muộn gì cũng có thể gặp Trình lão ngũ.
"Thế này đi, cậu chủ động qua mời ông ta ăn bữa cơm, kính chén rượu, nói vài câu êm tai, chuyện này xem như kết thúc. Dù sao cậu cũng có chút thân phận, ông ta không thể không e ngại."
"Vâng, anh biết ông ta ở đâu không? Em sẽ qua tìm ông ta."
"Trong huyện có một vũ trường Dạ Sắc Ca, chỗ đó là do ông ta mở. Cậu qua đó, chắc hẳn sẽ tìm được ông ta."
"Được, em qua đó ngay."
Lâm Dật nói xong lại cúp máy, tìm vị trí trên trên bản đồ định vị và lái xe về phía Vũ trường Dạ Sắc Ca.
...
Vũ trường Dạ Sắc Ca là vũ trường duy nhất ở huyện Đông Tam, là nơi mà mọi nhà đều biết tới.
Chỉ cần nhắc tới tên là bọn họ biết nó nằm ở đâu.
Mà một vài người có tin tức nhạy bén, ngồi rảnh rỗi hay hóng chuyện đều hiểu rõ đó là địa bàn của Trình lão ngũ.
Mỗi khi nhắc tới chỗ đó, bọn họ đều lộv ẻ kính.
Bởi vì rất nhiều người đều biết lịch sử làm giàu của Trình lão ngũ không tính là tốt đẹp, nhưng lúc mỗi người nhắc tới ông ta đều không khỏi giơ ngón tay cái lên.
Tất cả đều than thở một tiếng cảm thấy không bằng....
Lúc Trình lão ngũ còn trẻ là một thợ sửa xe trong cửa hàng sửa chữa xe máy, kỹ thuật hàng đầu, tay nghề vượt qua thử thách.
Bởi vì ông ta trông đẹp trai lại thêm biết cách ăn nói, cuối cùng cưới được một y tá trong bệnh viện huyện, sau đó sinh con.
Nhưng lúc đứa trẻ mới ra đời chưa được một tháng, Trình lão ngũ gặp được một nữ đại gia, cũng quyết tâm muốn sống cùng ông ta.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trình lão ngũ vứt bỏ vợ con, tới sống với nữ đại gia kia.
Phía sau có người giúp đỡ lại thêm bản thân cũng không chịu thua kém, ông ta nhanh chóng đứng vững ở huyện Đông Tam, tạo quan hệ với rất nhiều người.
Bây giờ hai mười mấy năm trôi qua, ông ta không ngờ đã trở thành nhân vật một tay che trời ở huyện Đông Tam.
Mặc dù người trong huyện đều rất nghèo, nhưng ông ta thông qua một vài thủ đoạn bất chính đã buôn bán kiếm lời nhiều tới mức cả đời này cũng tiêu không hết tiền.
Ông ta con mua chiếc Mercedes trị giá hơn một triệu, cũng là chiếc Mercedes duy nhất trong huyện.
Chỉ cần người trong huyện nhìn thấy, lại biết đó là xe của ông ta.
Trang thiết bị trong vũ được được lắp đặt từ hai mươi mấy năm trước, kiểu dáng và thiết kế đều vô cùng khoa trương, cảm giác của thời đại cực kỳ giàu có.
Tầng ba của vũ trường là khu văn phòng. Lúc đàn em của Trình lão ngũ rảnh rỗi đều tập trung ở đây. Chỗ này còn được một số người trong huyện xem là nơi lưu manh tụ tập.
Lúc bọn họ đi ngang qua đây, thậm chí còn đi vòng qua.
"Vẫn chưa tìm được người tên là Lâm Dật kia à?"
Trong văn phòng, Trình lão ngũ ngồi trên ghế ông chủ, gác chân lên trên bàn làm việc, trong tay kẹp một điếu thuốc đang phun khói.
Trong văn phòng còn có mười mấy người đang đứng.
Một người trong đó chính là người khai thác cát phi pháp bị Lâm Dật đánh một trận vào ban ngày.
Sau khi hai người bị dẫn đi, đã tới bệnh viện xử lý vết thương trước, người bị đâm một đao vẫn còn đang nằm viện, người bị đánh vỡ đầu bị Trình lão ngũ lôi về.
Ngoài ra, Lưu Hỉ Lộc đi tới thôn Khoan Hà lấy tiền cũng ở đây.
"Chúng tôi biết hắn làm việc ở đâu, nhưng không điều tra ra được hắn ở đâu, chắc hẳn sẽ nhanh chóng có tin tức thôi." Lưu Hỉ Lộc nói.
Trình lão ngũ búng tàn thuốc: “Mẹ kiếp, đám thanh niên lỗ mãng này đúng là vướng tay vướng chân, có câu quan mới lên chức đốt ba ngọn lửa, không ngờ gã đốt tới trên đầu tôi, vừa nhìn đã biết là kẻ chưa từng bị ăn đánh rồi."
"Tôi cũng nghĩ vậy." Lưu Hỉ Lộc phụ họa nói:
"Thằng nhóc kia quả thật rất điên, ban ngày ra tay với chúng tôi cứ gọi là kiêu căng ngang ngược, chúng tôi nhắc tới tên của ông cũng không có tác dụng."
"Điều này cũng là bình thường, thanh niên ăn thiệt ít, cho nên chuyện gì cũng dám làm. Chờ sau khi tôi tìm được gã, lại từ từ tâm sự với gã. Tôi xem gã ở trước mặt tôi còn dám điên cuồng như vậy nữa không."
"Ha ha..."
Người trong văn phòng đều cười ha hả.
"Nếu ông Năm đích thân nói chuyện với gã, chỉ dựa vào khí thế trên người ông đã đủ dọa cho gã sợ muốn chết rồi."
"Mà thôi bỏ đi."
Trình lão ngũ mỉm cười, nói:
"Bảo người phía dưới tiếp tục tìm. Nhưng lúc các người làm việc, cũng phải chú ý tới thái độ, dù sao thời đại thay đổi, khi bắt nạt người cũng phải kín đáo, đừng rõ ràng như vậy."
"Biết rồi ông Năm."
Reng reng reng…
Điện thoại của Trình lão ngũ đổ chuông, sau khi nghe, ông ta ra hiệu cho người khác đừng lên tiếng: “Các người nói nhỏ một chút."
Lúc này, đám người Lưu Hỉ Lộc không nói nữa, không dám quấy rầy Trình lão ngũ.
"Anh Đổng."
"Gã làm hỏng việc của tôi, dù thế nào tôi cũng nên nói chuyện một chút chứ?"
"Vậy được rồi, lời nói của anh Đổng vẫn hữu dụng ở chỗ tôi, tôi sẽ không tính toán với gã nữa."
"Dạo đây làm việc thế nào, công việc vẫn thuận lợi chứ?" Trình lão ngũ vừa cười vừa nói:
"Tôi tính kiếm mấy con dê trên thảo nguyên, đến lúc đó sẽ tặng cho cậu một con."
"Tạm thời cứ như vậy đã, chúng tôi quay về sẽ nói sau."
Trình lão ngũ nói vài câu lại cúp máy, Lưu Hỉ Lộc tò mò hỏi.
"Ông Năm, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Trong huyện gọi điện thoại cho tôi nói về chuyện này." Trình lão ngũ để điện thoại di động xuống nói:
"Nói thằng nhóc kia chịu thua, muốn chủ động tìm tới mời tôi ăn cơm, mời rượu nhận sai."
"Ông xem tôi đã nói gì chứ?" Lưu Hỉ Lộc nói:
"Sau khi cậu ta biết sự lợi hại của ông Năm, bản thân khiếp sợ nên chủ động tới cửa nhận sai."
"Ông Năm, lẽ nào lại bỏ qua chuyện này à? Gã đã phá hỏng không ít chuyện tốt của chúng ta đấy."
"Người phía trên đã lên tiếng, vậy là được rồi, dù sao cũng phải nể mặt bọn họ."
Trình lão ngũ nói:
"Nhưng chờ tới lúc gã tới tìm tôi, tôi phải cố gắng nói đàng hoàng với gã những lời này, cho gã biết tôi không phải là người dễ chọc!"
"Nói vậy không sai, mẹ kiếp, phải cho gã biết sự lợi hại của chúng ta!"
Cốc cốc cốc…
"Vào đi."
Trong lúc mọi người ở đây nói chuyện chợt nghe có tiếng gõ cửa, Trình lão ngũ đáp một tiếng.
Một gã nhuộm tóc vàng bước từ bên ngoài vào.
"Ông Năm, người tên là Lâm Dật kia tới rồi!"