Chương 1359: Quay Về Trung Hải Tránh Họa
Chương 1359: Quay Về Trung Hải Tránh Họa
"Đừng chỉ nói suông, anh phải lấy ra vài hành động thực tế đi."
Lâm Dật thở dài đầy ẩn ý.
"Anh lấy ra hành động thực tế thì có thể làm sao? Em chính là người dám nghĩ nhưng không dám làm."
"Em lại không muốn nghe những lời này của anh."
"Anh ở nhà em nhiều lần như vậy, em cho anh cơ hội nhưng bản thân anh không tận dụng, bây giờ có thể trách em được sao?"
"Em nói gì vậy? Em cho anh cơ hội khi ở nhà em à?"
"Đúng rồi." Lương Nhược Hư nghiêm trang nói:
"Em là một người phụ nữ, lại không đánh lại được anh, nếu anh ra tay, em cũng không có cách nào phản kháng, anh nói có đúng không?"
"Mẹ kiếp, hóa ra em thích kiểu này, sao không nói sớm chứ?"
"Anh cút đi."
Lương Nhược Hư trừng mắt nói: "Anh nói nghiêm túc xem, anh thấy bên đó thế nào?"
"Chẳng thế nào cả, ngoài nghèo thì vẫn là nghèo, ở địa phương không có chút sản nghiệp nào chiếm ưu thế, nếu không tác động mạnh từ bên ngoài, sẽ không có khả năng thoát khỏi nghèo khó đâu."
"Anh nói vào điểm quan trọng đi." Lương Nhược Hư nói:
"Em và Lư Diễm Dân đã trò chuyện rất lâu về chuyện ở huyện Đông Tam, ở đây còn dính dáng rất nhiều những yếu tố khác."
"Ví dụ?"
"Vì bảo đảm sức cạnh tranh của Dư Hàng, bất luận là trong tỉnh hay thành phố đều không có thừa tài chính đầu tư vào huyện Đông Tam, hàng năm bọn họ chỉ có thể nhận được khoảng hai trăm triệu tiền trợ cấp cho người nghèo khó." Lương Nhược Hư nói:
"Nhưng ở huyện Đông Tam, các bộ phận chức năng lớn, bệnh viện, trường học đều phải dựa vào hai trăm triệu này để tồn tại, hơn nữa tiền còn chưa đủ, lại càng không có tiền đầu tư vào chuyện khác."
"Tôi có biết chút ít về chuyện này." Lâm Dật gật đầu nói:
"Muốn dựa địa phương để thoát khỏi nghèo khó, chắc chắn là không được, bằng không cũng không có tình trạng này. Chúng ta cần phải dựa vào trợ giúp mạnh từ bên ngoài."
"Anh định vận dụng lực lượng của tập đoàn Lăng Vân à?"
"Anh có một ý tưởng nhưng vẫn chưa quyết định. Anh vừa tới đây còn chưa thăm dò được tình hình cụ thể, anh phải xem có chuyện gì xảy ra đã."
"Anh nói cũng đúng. Vậy anh cứ tiếp tục khảo sát đi, em ở Trung Hải, chúc chủ nhiệm Lâm vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã ra về."
Lâm Dật cười, cũng hết cách với Lương Nhược Hư.
Hắn cúp máy, ngồi xếp bằng trên giường suy nghĩ về chuyện trước mắt.
Theo Lâm Dật thấy, vận dụng lực lượng của tập đoàn Lăng Vân là chuyện chắc chắn, có thể tạo được ra hiệu ứng dẫn đầu.
Với sức ảnh hưởng của tập đoàn Lăng Vân với trong ngành, chắc hẳn có thể thu hút được doanh nghiệp khác.
Chỉ cần cho hắn đủ thời gian, lại có thể giải quyết dễ dàng chuyện này.
Nhưng tập đoàn Lăng Vân cũng cần ăn cơm, nếu không thể cứ làm không có lợi nhuận.
Thứ nhất sẽ gây bất lợi cho tập đoàn Lăng Vân, thứ hai cũng không thể chống đỡ được bao lâu, không cần đến mấy năm, sẽ lại biến thành tình trạng như bây giờ.
Cho nên không thể vì làm nhiệm vụ mà kích động mù quáng.
"Hệ thống, tôi vận dụng lực lượng tập đoàn Lăng Vân trong chuyện trợ giúp người nghèo này cũng không tính là phạm quy chứ?" Trong lòng Lâm Dật thầm nói.
(Giúp đỡ huyện Đông Tam phải thực hiện được ý nghĩa chân chính là thoát khỏi nghèo khó mới xem như hoàn thành nhiệm vụ.)
Lâm Dật khẽ xoa cằm, xem ra hắn đã thăm dò ra quy tắc của nhiệm vụ.
Muốn dựa vào cách điên cuồng xuất tiền ra để thực hiện nhiệm vụ thoát khỏi nghèo khó là không thể.
Cũng giống như mình không thể điên cuồng đập tiền, phải xuất phát từ góc độ lâu dài, làm chuyện này phải chân chính bước ra khỏi nghèo khó, đồng thời duy trì trong thời gian dài!
Đây mới là quan trọng nhất!
Cho nên chỉ cần bảo đảm nguyên tắc này, bất kể mình làm thế nào đều không phạm quy.
Lâm Dật nghĩ đến đây, khẽ xoa cằm, ngửi được trong đó có một cơ hội kinh doanh.
Sau đó hắn gọi video WeChat cho Kỷ Khuynh Nhan.
"Ngài Lâm, không phải chúng ta mới liên lạc qua điện thoại một tiếng trước à? Có phải ngài lại nhớ em ?"
Trong video, Kỷ Khuynh Nhan mặc áo ngủ, đeo kính, đang nhìn Lâm Dật với dáng vẻ ngọt ngào.
"Còn không à? Một ngày không gặp như cách ba thu."
Kỷ Khuynh Nhan chớp chớp mắt: “Em đoán anh tìm em có việc, anh khai thật đi, có phải không ?"
"Khụ khụ khụ..."
"Tổng giám đốc Kỷ, mong em nói chuyện khách sáo đi. Em đối xử với khách hàng của em bằng thái độ như vậy à?"
"Ồ? Khách hàng à?" Kỷ Khuynh Nhan thoáng ngây người: “Anh tính giới thiệu việc kinh doanh cho em sao?"
"Anh đang có một dự án định giới thiệu cho em. Nhưng anh thấy thái độ của em không được tốt lắm, hình như không thích hợp tác với anh lắm. Nếu vậy thì bỏ qua chuyện này đi, anh sẽ thử hỏi người khác. Có nhiều công ty như vậy, cũng đâu phải chỉ có công ty của em."
"Ái chà, sếp Lâm đừng đi mà, em xin lỗi anh, chúng ta lại từ từ nói chuyện đi." Kỷ Khuynh Nhan che miệng cười, hết sức phối hợp chơi tiếp với Lâm Dật.
"Không được, thái độ xin lỗi của em không đủ thành khẩn."
"Vậy em phải làm thế nào mới tính là thành khẩn chứ ?" Kỷ Khuynh Nhan cởi một cúc áo ngủ, không chỉ lộ ra bờ vai trắng như tuyết còn có dây áo lót màu đen.
"Như vậy được chưa?"
"Không ngờ người như em lại dùng cách thức không đàng hoàng này để dụ dỗ anh, nhưng anh vẫn rất thích."
"Hì hì..."
Kỷ Khuynh Nhan vén áo ngủ lên: “Được rồi, rốt cuộc là dự án gì vậy? Có phải phía trên lại có chính sách không?"
"Không phải là chính sách của phía trên." Lâm Dật nói: "Chẳng phải anh đang ở huyện Đông Tam sao? Có lẽ ở đây sẽ có một cơ hội kinh doanh."
"Sau đó thì sao? Anh nói cụ thể hơn đi."
"Anh tính khảo sát bên này trước, sau đó xây một khu công nghiệp, như vậy người sẽ đông, người đông lại cần có chỗ ở, cho nên cơ hội của các em sẽ trở lại."
Kỷ Khuynh Nhan trầm ngâm một lát: “Dự án như vậy có tính mạo hiểm rất lớn. Nếu bên anh không có chuyển biến tốt, dự án bất động sản sẽ tiêu tùng."
"Cho nên anh mới cảnh tỉnh em, phải để ý tới lâu dài."
"Ừ, em biết rồi ngài Lâm, moa..."
Sau khi nói chuyện với Kỷ Khuynh Nhan xong, Lâm Dật để điện thoại di động xuống, vươn vai và lẩm bẩm:
"Lần này đánh cược hơi lớn!"
Reng reng reng…
Trong lúc Lâm Dật đang vạch kế hoạch cho triển vọng tốt đẹp, điện thoại di động trên giường lại đổ chuông.
Hắn cầm lên xem, phát hiện là Lý Khánh Khải gọi tới.
"Anh Lý."
"Tiểu Lâm, cậu ở đâu vậy?"
"Em đang ở khách sạn."
"Tôi hỏi cậu chuyện này." Lý Khánh Khải nói với vẻ căng thẳng:
"Ban ngày cậu và Tiểu Lý xuống địa phương khảo sát, có phải đã xảy ra xung đột với người khác không?"
"Sao anh biết?"
"Có người gọi điện thoại cho tôi, muốn điều tra tin tức về cậu, còn bảo tôi gọi điện thoại hỏi thử xem cậu ở đâu." Lý Khánh Khải nói:
"Cậu tạm thời thu dọn đồ đạc, quay về Trung Hải tránh họa trước, chờ qua mấy tháng hãy trở lại."
"Em chỉ đánh mấy người, sao phải tránh họa?"
"Cậu vừa tới đây nên không biết tình hình trong huyện." Lý Khánh Khải nói:
"Mấy người mà cậu đánh kia đều là đàn em của Trình Lão Ngũ, ông ta có danh tiếng lớn ở huyện Đông Tam, quan hệ với rất nhiều người cũng phức tạp, không phải là người cậu có thể trêu chọc được đâu. Bây giờ bọn họ đang tìm cậu đấy. Cậu nghe anh Lý khuyên một câu, mau trở lại Trung Hải trốn mấy ngày đi."
"À... em còn tưởng chuyện lớn tới mức nào chứ."
Lâm Dật cười: “Người tên Trình Lão Ngũ kia ở đâu?"
------
Dịch: MBMH Translate