Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1360 - Chương 1358: Tôi Lại Thích Sự Nhiệt Tình Không Chịu Thua Của Anh

Chương 1358: Tôi Lại Thích Sự Nhiệt Tình Không Chịu Thua Của Anh
Chương 1358: Tôi Lại Thích Sự Nhiệt Tình Không Chịu Thua Của Anh
Chương 1358: Tôi Lại Thích Sự Nhiệt Tình Không Chịu Thua Của Anh




Lưu Hỉ Lộc đã nhìn thấy Lý Tự Cẩm và Uông Đình từ trước.

Có thể gặp được cô gái xinh đẹp như vậy ở chỗ như thôn Khoan Hà thực sự không dễ dàng.

"Có phải các người là người của thôn Khoan Hà không? Các cô tới nộp tiền à? Nếu không phải thì lăn sang một bên."

"Tôi là thôn Khoan Hà, nhưng tôi cũng là người trong ban trợ giúp người nghèo. Hành vi của các người hôm nay là vi phạm pháp luật, hơn nữa tôi vừa quay lạy hành vi của các người, các người cứ chờ bị xử lý đi!"

"Không ngờ còn quay video!"

Vẻ mặt Lưu Hỉ Lộc thoáng biến đổi, phát hiện ra Uông Đình đang lặng lẽ cầm điện thoại quay mình!

"Con mẹ nó, mày giao điện thoại ra!"

Mấy tên lưu manh cầm gậy bóng chày chỉ vào Uông Đình nói: "Có tin tao đánh chết mày không?"

Vút!

Uông Đình không để ý nhiều, tát vào mặt tên lưu manh vừa nói.

"Anh nói chuyện với ai hả? Anh tính là gì chứ ?"

Tên lưu manh thoáng ngây người, rõ ràng hoàn toàn không ngờ được cô gái trước mắt dám ra tay đánh mình.

"Mẹ mày!"

"Này này này..."

Lâm Dật hắng giọng nói: “Cho dù cô ấy hơi xấu xí nhưng vẫn là con gái, làm như vậy là không đúng đâu."

Uông Đình: ?

Bà đây chém anh!

"Mẹ kiếp, mày còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?"

Lâm Dật lên tiếng, tên lưu manh chuyển mục tiêu, chỉ vào hắn nói:

"Mẹ mày!"

Bốp!

Vừa rồi Uông Đình ra tay tát, lần này tới lượt Lâm Dật!

Mặc dù là đánh cân xứng, nhưng một tát này còn mạnh hơn vừa nãy nhiều.

Tên lưu manh kêu lên một tiếng thảm thiết, lúc này ngã xuống đất, miệng đầy máu, bị đánh rơi mất mấy cái răng.

Đám người Lưu Hỉ Lộc sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Không ngờ lực tay của thằng nhóc này lại mạnh như vậy!

"Xem dáng vẻ mày thế này, hình như từng tập võ." Lưu Hỉ Lộc không có sợ hãi nói.

"Đúng là đã tập qua."

"Tao cho mày biết, đây là chuyện của Ngũ Gia, mày tốt nhất đừng dính vào, bằng không mày sẽ chuốc lấy hậu quả!"

"Ngũ Gia mẹ mày!"

Lâm Dật nhấc chân đá lên trên người đối phương!

Lưu Hỉ Lộc bay ra ngoài.

“Đám đào cát vừa rồi cũng giống các người, cuối cùng đều bị tôi trừng trị. Các người ở trước mặt tôi đừng nói ông năm, ông sau gì đó, vô dụng thôi."

"Mày!"

"Thức thời thì lăn, bằng không tôi có thể đánh chết ông."

Thấy tình hình không ổn, Lưu Hỉ Lộc bò dậy và lùi về phía sau, đánh tiếng với người khác.

"Chúng ta đi!"

Bốn người lần lượt lên xe, cũng nhanh chóng rời khỏi thôn Khoan Hà.

"Thằng nhóc, cám ơn cậu." Người dân trong thôn bước tới cảm kích nói:

"Nếu không nhờ cậu giúp đỡ, chúng tôi sẽ chẳng biết phải làm gì."

"Không sao, cháu gặp được chắc chắn sẽ giúp đỡ." Lâm Dật nói:

"Nhưng chuyện trợ giúp người nghèo vẫn cần các chú các bác phối hợp, điền mấy bảng kia cho chúng cháu trở lại làm công tác thống kê."

"Được được được, cháu yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ phối hợp."

Ban đầu, Lý Tự Cẩm là người trong thôn này, lại thêm Lâm Dật vừa giúp bọn họ, cho nên cả quá trình diễn ra vô cùng thuận lợi.

Còn có người gọi cả người nhà của mình tới điền bảng biểu, không hề dây dưa, cho nên bọn họ bận rộn đến hơn bốn giờ chiều đã làm xong việc này.

Mà trong quá trình này, Lâm Dật càng hiểu rõ ràng và toàn diện hơn về tình hình huyện Đông Tam.

Hắn cảm giác chỗ này nghèo cũng không phải không có lý do, hình như ngay cả ông trời cũng không muốn để cho bọn họ giàu lên.

Cả huyện có diện tích không lớn lắm nhưng có nơi hàng năm đều bị hạn hán, có nơi lại thường xuyên bị ngập lụt.

Hoàn toàn vô lý.

Xử lý xong chuyện chính, ba người lái xe tới trấn An Khẩu, nhà của Lý Tự Cẩm ở đây.

Tình hình của trấn An Khẩu tốt hơn trấn Thanh Nham mới đi, nhưng chỉ là nói một cách tương đối, vẫn khiến người ta có cảm giác cô quạnh.

Lúc đến nhà Lý Tự Cẩm, Lâm Dật theo phép lịch sự vẫn mua ít đồ mang tính tượng trưng, đưa qua cùng với Uông Đình.

Cha mẹ Lý Tự Cẩm vốn muốn mời bọn họ ở lại đây ăn cơm, nhưng bị Lâm Dật từ chối.

Ba người ở lại trấn An Khẩu một lát, sau đó trở lại huyện Đông Tam.

"Buổi trưa lúc tới đây, tôi vốn tưởng trong huyện đã đủ nghèo, nhưng sau khi đi tới trấn Thanh Nham và trấn An Khẩu, tôi phát hiện huyện Đông Tam quả thật chính là thành phố lớn."

Lý Tự Cẩm che miệng cười: “Chờ anh trở lại Dư Hàng, chắc hẳn sẽ cảm thấy nơi đó chính là thiên đường."

"Bây giờ tôi đã có cảm giác này rồi." Uông Đình xúc động nói:

"Ban đầu tôi vốn rảnh rỗi không có chuyện gì làm, muốn đi cùng các người để giết thời gian, không ngờ còn tăng thêm kiến thức, tôi cũng phải suy nghĩ làm chút chuyện đàng hoàng. Người nào đó cũng biết qua mạ vàng, tôi không thể thua kém được."

Uông Đình nói xong, lên xe của mình.

"Tôi đi trước đây, có việc gì thì liên hệ qua WeChat nhé."

"Ừ, cô lái xe trên đường chậm thôi, tuyệt đối phải chú ý an toàn đấy." Lý Tự Cẩm nhắc nhở.

"Yên tâm đi, tôi không có chuyện gì đâu."

Uông Đình đáp một tiếng, sau đó lái xe rời đi.

Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay: “Hơn năm giờ rồi, cô có đi ăn cơm không?"

Lý Tự Cẩm lắc đầu: “Tôi thuê phòng ở trong huyện, lát về tự nấu được."

Lý Tự Cẩm đường như cảm thấy mình nói vậy không ổn lắm, lại bổ sung:

"Anh cũng chỉ có một mình bên này, nếu anh không ngại có thể đến chỗ tôi ăn, tôi nấu thêm một ít."

"Quá rắc rối, tôi ăn ở bên ngoài là được rồi."

"Anh ở đâu? Anh thuê được phòng rồi à?"

"Tôi mới qua sáng nay, còn chưa kịp nghĩ tới chuyện thuê phòng. Đúng lúc trong huyện có nhà trọ, tôi qua đó ở cũng được."

"À được."

Lý Tự Cẩm không nói gì, cô ta cũng biết nhà Lâm Dật giàu có, đến đây làm việc chỉ để mạ vàng, chắc không bao lâu nữa sẽ được điều đi, tất nhiên sẽ không chịu được khổ sở ở này.

Quyết định xong tuyến đường tiếp theo, Lâm Dật lái xe chở Lý Tự Cẩm quay về.

Sau đó hắn lái chiếc xe SAIC-GM-Wuling của hắn đi dạo một vòng trong huyện, giải quyết vấn đề bữa tối.

Sau khi ăn xong, Lâm Dật tìm một nhà trọ thoạt nhìn đặc biệt sang trọng, thuê phòng ngủ lại.

Ong ong oong…

Về phòng, Lâm Dật chuẩn bị cởi quần áo đi tắm.

Nhưng điện thoại di động lại đổ chuông đúng vào lúc này, là Lương Nhược Hư gửi video WeChat tới.

"Ban ngày ban mặt mà anh giở trò lưu manh, thậm chí không mặc quần áo." Lương Nhược Hư nói.

"Huyện chúng tôi nhỏ như vậy không thể so sánh được với Trung Hải các cô, đã đến lúc nghỉ ngơi rồi."

"Anh bớt ở đó ngầm ám chỉ đi."

Lương Nhược Hư đặt điện thoại ở trên bàn làm việc, một tay chống má.

"Hôm nay là ngày đầu tiên anh tới nhận chức, cảm giác thế nào?"

"Huyện Đông Tam nghèo khó, có thể nói là thiên không thời, địa không lợi, người không hòa chiếm hết cả ba, muốn không nghèo cũng khó."

Lương Nhược Hư cười ngặt nghẽo, ngực rung lên trông càng đẹp mắt hơn.

"Rất nhiều chuyện đều không phải tình cờ, cẩn thận quan sát sẽ có rất nhiều điều tất nhiên trong đó, lại giống như đi qua một cuộn chỉ rối, muốn gỡ ra là chuyện rất khó khăn."

"Tới cũng tới rồi, có khó khăn nữa cũng phải làm, gỡ dần từng chút một, chuyện này cũng không gấp được." Lâm Dật nói:

"Nhưng em đừng ở phía sau can thiệp, anh sẽ tự giải quyết chuyện này."

Trong đôi mắt tuyệt đẹp của Lương Nhược Hư lộ ra thưởng thức.

"Em rất thích sự nhiệt tình vĩnh viễn không chịu thua này của anh."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment