Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1359 - Chương 1357: Lại Là Ngũ Gia

Chương 1357: Lại là Ngũ Gia
Chương 1357: Lại là Ngũ Gia
Chương 1357: Lại là Ngũ Gia




"Bây giờ vẫn khoan giếng mỗi năm à?"

Nhà của Lý Tự Cẩm đã chuyển đến trong thị trấn hơn hai năm.

Cô tưởng hơn hai năm trôi qua, vấn đề này hẳn đã được giải quyết, không ngờ vẫn như cũ.

"Đừng nói nữa, hàng năm bọn họ đều tới lấy tiền khoan giếng nhưng lại chẳng lấy được bao nhiêu nước, không ít hoa màu đều chết vì thiếu nước."

"Tôi không biết mọi người nghĩ thế nào, dù sao năm nay tôi cũng không định nộp tiền đâu." Một ông cụ đầu trọc nói:

"Bản lĩnh khoan giếng của bọn họ còn chẳng bằng tôi, không bằng chúng ta góp ít tiền tới nơi khác tìm đội khoan giếng khác xem, chắc chắn bọn họ còn giỏi hơn những người này."

"Tôi thấy được đấy." Người đàn ông vác cuốc nói:

"Hàng năm đều nộp tiền, mỗi lần cũng phải hơn ba trăm. Nếu năm nay lại đưa tiền cho bọn họ, chắc hẳn vẫn uổng công thôi, chúng ta nên tự tìm người thử xem."

"Chúng ta cứ làm như vậy đi."

Người dân trong thôn đều thi nhau nói, Lâm Dật và Lý Tự Cẩm không trả lời.

Đây là chuyện của bọn họ, mình không nên xen vào, dù sao người lấy tiền của bọn họ không phải là mình.

"Chú Vương, lát nữa các chú có rảnh không? Cháu muốn làm một điều tra, mọi người có thể phối hợp với cháu một lúc không?" Lý Tự Cẩm cười hì hì nói.

"Cháu đã lên tiếng thì chắc chắn không có vấn đề, cháu nói xem điều tra thế nào, bọn chú sẽ phối hợp với cháu."

Ở trong mắt người dân trong thôn, Lý Tự Cẩm là người của mình, cho nên hết sức chủ động.

"Cháu có mấy tấm bảng biểu ở đây, các chú cứ điền theo thực tế là được."

"Được, nhưng chú không biết chữ, chú nói cháu viết nhé."

"Vậy cũng được."

Két.

Trong lúc Lý Tự Cẩm chuẩn bị làm việc, lại thấy một chiếc xe Jetta cuốn theo bụi bặm dừng lại ở trước mặt bọn họ.

Đám người đều không hiểu nguyên nhân, không biết chiếc xe này là của ai, sao vào thôn còn phóng nhanh như vậy.

Sau khi chiếc xe dừng hẳn, có bốn người từ trên xe bước xuống. Bọn họ không lắm tuổi lắm, một người hơn bốn mươi, những người còn lại tương đối trẻ tuổi, đều khoảng hai mươi tuổi.

"Ồ, mọi người đều ở đây à?"

Thấy người dân trong thôn đều tập trung một chỗ, người đàn ông trung niên dẫn đầu cười ha hả nói.

"Ông là ai vậy?"

Người dân trong thôn nhìn ông ta nhưng không nhận ra là ai, chắc hẳn không phải người trong thôn.

"Tôi tự giới thiệu trước, tôi là Lưu Hỉ Lộc, đến từ nhà máy nước trong huyện, năm nay tôi chịu trách nhiệm khoan giếng." Lưu Hỉ Lộc nói:

"Mọi người đã quen với chuyện này rồi, tôi không nói tỉ mỉ với mọi người nữa. Nhưng tôi có một việc phải nói rõ với mọi người, năm nay đã thay thiết bị mới, tất cả đều là thiết bị nhập khẩu, có thể khoan được giếng sâu hơn, hiệu quả cũng tốt hơn, nhưng chi phí cũng nhiều hơn một chút. Người thôn chúng ta đều cày cấy, tôi sẽ không thu tiền theo diện tích đất, mỗi nhà là bốn trăm tám, ai trong túi có tiền thì nộp luôn đi."

Vừa nghe là tới thu tiền khoan giếng, vẻ mặt người dân trong thôn đều không được tốt lắm, thậm chí còn có phần thù ghét.

"Năm ngoái khi khoan giếng, các người cũng nói vậy, cuối cùng cũng chẳng được bao nhiêu nước." Người đàn ông vác cuốc nói.

"Tôi có nghe nói về chuyện năm ngoái rồi." Lưu Hỉ Lộc cười ha hả nói, không hề tức giận.

"Đám người kia quả thật không được tốt lắm, cầm tiền không làm việc, cho nên năm nay tôi mới thay bọn họ hoàn toàn tiếp nhận chuyện này. Bởi vậy mọi người yên tâm, tôi nhất định có thể xử lý tốt chuyện này, bảo đảm trong thôn đủ nước dùng."

"Thôi đi, năm ngoái người kia nói còn dễ nghe hơn ông, ông đừng đứng đây lừa chúng tôi nữa." Người đàn ông vác cuốc nói:

"Nếu các ngươi không có việc gì thì mau đi đi, năm nay chúng tôi chắc chắn sẽ không nhờ các người khoan giếng, hàng năm đều vậy, năm nào cũng không có nước."

"Không phải vừa rồi tôi đã nói sao? Năm nay thay thiết bị mới, giếng khoan ra chắc chắn không có vấn đề."

"Vậy chúng tôi cũng không cần, chúng ta sẽ góp tiền đến huyện khác nhờ người khoan giếng, các người cũng không cần tới nữa, mau về đi."

Vừa nghe người thôn Khoan Hà muốn đi ra ngoài tìm người khoan giếng, Lưu Hỉ Lộc chợt thay đổi sắc mặt, nói:

"Ông phải biết chúng tôi là nhà máy nước trong huyện, đây là chuyện do nhà nước yêu cầu, các ông làm vậy là phạm pháp, nếu xảy ra chuyện sẽ phải tự gánh lấy hậu quả."

"Ông đừng lừa chúng tôi nữa, chúng tôi đều biết tình hình nhà máy nước thế nào rồi. Các người sớm đã cho nhận thầu, không liên quan tới nhà nước." Người đàn ông vác cuốc mất kiên nhẫn phất tay một cái: “Các người vẫn nên đi đi, năm nay chúng tôi không cần các người khoan giếng."

Giờ phút này, sắc mặt Lưu Hỉ Lộc lạnh hẳn.

"Tôi nói cho các người biết, nhà máy nước trong huyện đã bị Ngũ Gia nhận thầu, các người phải nộp số tiền này, đây là quy định không thể thay đổi!"

Lại là Ngũ Gia kia à?

Trong lòng Lâm Dật thầm nghĩ.

Đám người lén khai thác cát vừa rồi cũng cùng một phe với Ngũ Gia.

Bây giờ lại có một đám người tới, vẫn là người của ông ta.

Người này sức ảnh hưởng lớn đối với huyện Đông Tam như vậy sao?

Thậm chí có thể nhét được cả nhà máy nước vào trong túi?

"Tôi không quan tâm ông là người của Ngũ Gia hay Lục Gia, dù sao năm nay chúng tôi sẽ không nhờ các ông khoan giếng, các ông ở đâu thì trở về đó đi."

Bốp!

Lưu Hỉ Lộc vung tay tát vào mặt người đàn ông vác cuốc kia.

Người kia bị đánh cho trở tay không kịp, vẻ mặt bối rối.

"Các người muốn làm gì vậy? Chúng tôi không cho các người khoan giếng, không ngờ các người còn đánh người? Giờ có còn pháp luật nữa không?"

Lưu Hỉ Lộc chỉ vào mũi ông ta mắng:

"Tôi cho ông biết, trong cả huyện Đông Tam này, Ngũ Gia chính là pháp luật. Mẹ nó, ông có đi đâu kiện cũng vô ích thôi. Năm nay chúng tôi thu của các người bốn trăm tám đã là tính rẻ cho các người rồi. Cho dù khoan đất ra nước tiểu, các người cũng phải nhịn xuống cho tôi!"

Nghe Lưu Hỉ Lộc chửi ầm lên, đám người thôn Khoan Hà cũng không định nhẫn nhịn.

"Các người thật quá đáng, bắt nạt thôn Khoan Hà chúng tôi không có ai à?"

Người đàn ông vác cuốc kêu lên: “Chúng ta cùng lên, tuyệt đối không thể để cho đám người này bắt nạt!"

Người thôn Khoan Hà đều rất đoàn kết, ông ta vừa hô một tiếng, ai nấy đều hành động, không quan tâm nam nữ già trẻ, tất cả đều căm tức nhìn Lưu Hỉ Lộc, rất có dáng vẻ một lời không hợp sẽ ra tay.

"Đám nông dân thối tha các người còn dám ra tay với chúng tôi à? Các người tưởng chúng tôi ngồi không chắc?"

Lúc này, ba người đứng phía sau Lưu Hỉ Lộc lấy từ trong xe ra ba cây gậy bóng chày, đứng ở trước mặt người dân trong thôn.

"Tôi không sợ nói cho các người biết, buổi sáng đám người ở thôn Hậu Gia cũng không muốn nộp tiền, bị chúng tôi đánh cho một trận, đều phải thành thật hết đấy." Lưu Hỉ Lộc nói:

"Tôi vẫn nói câu nói kia, nếu các người không nộp tiền, tôi sẽ cho các người đều nằm xuống, xem tiền thuốc men nhiều hay bốn trăm tám này nhiều hơn."

Mặc dù bên thôn Khoan Hà người đông thế mạnh, nhưng đối phương rõ ràng là lưu manh, hơn nữa trên tay còn cầm vũ khí, trên phương diện khí thế lập tức bị trấn áp.

Không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ dám mặt đối mặt giằng co.

"Mẹ nó, các người vẫn không chịu nộp tiền đúng không?" Lưu Hỉ Lộc tức giận mắng:

"Thời gian của tôi có hạn, lát nữa còn phải đi tới thôn tiếp theo để lấy tiền. Mẹ kiếp, các người đừng lãng phí thời gian của tôi."

"Các người đừng có quá đáng, không có ai như các người đâu!" Lý Tự Cẩm nói.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment