Chương 1356: Cho Dù Dùng Tay Cũng Sẽ Không Tìm Cô
Chương 1356: Cho Dù Dùng Tay Cũng Sẽ Không Tìm Cô
"Cô không cần lo lắng."
Uông Đình nhìn Lâm Dật, cảm giác người này có thể cũng là một gã công tử bột.
Chuyện đánh nhau ẩu đả cũng là chuyện cơm bữa đối với hắn, bằng không sẽ không thể thành thạo như vậy.
Nhưng trông anh ta vẫn rất nam tính.
"Có cần đưa bọn họ tới bệnh viện không?" Lý Tự Cẩm thấy hai người vỡ đầu chảy máu, khẽ hỏi.
Cô ta cũng không có nhiều suy nghĩ như Uông Đình, vào lúc này còn nghĩ tới những vấn đề vô nghĩa kia.
"Yên tâm, nhất thời không chết được." Lâm Dật nói:
"Chờ cảnh sát tới, để cho bọn họ xử lý là được."
"Ừ ừ."
Lý Tự Cẩm kéo Uông Đình đứng phía sau, không dám nhìn hai người nữa.
Khoảng nửa giờ sau, một chiếc xe cảnh sát lái tới, hai người cảnh sát bước từ trên xe đi xuống.
"Đây là tình huống gì vậy, sao ầm ĩ như vậy."
"Bọn họ khai thác cát trái phép, chúng tôi qua khuyên, hai người kia không chịu nghe, hơn nữa còn ra tay đánh người, chúng tôi chỉ tự vệ thôi."
Hai người cảnh sát đảo tròng mắt nhưng không nói gì thêm.
"Chúng tôi sẽ đưa hai người kia đến bệnh viện trước, ba người đều trở về với tôi một chuyến để lấy lời khai."
"Chào đồng chí, chúng tôi là người giúp đỡ người nghèo, buổi chiều phải ra ngoài khảo sát, ngài xem có thể..."
Lúc nói chuyện, Lý Tự Cẩm còn đưa giấy chứng nhận của mình ra.
Thấy giấy chứng nhận, thái độ của hai người kia đã tốt hơn nhiều.
"Vậy các người làm việc trước, nhưng phải lưu lại số điện thoại. Lúc thẩm vấn, có thể chúng tôi còn cần tới sự phối hợp của các người, đến lúc đó tôi sẽ liên hệ với các người."
"Không có vấn đề gì."
Dựa theo trình tự, ba người đều để lại số liên lạc, sau đó mới rời đi.
"Anh không bị thương chứ?" Lý Tự Cẩm dè dặt hỏi.
"Sao có thể có chuyện đó được. Cô xem tôi giống bị thương không?"
"Nhìn cách anh ta ra tay cũng biết là chuyên đánh nhau, hơn nữa còn không sợ cảnh sát, chắc hẳn không phải là đèn cạn dầu ở Trung Hải." Uông Đình nói:
"Đúng rồi, sao anh không thiếu tiền còn tới đây đi làm?"
"Tôi rảnh rỗi không có chuyện gì làm không được sao?"
"Không được, dù sao cũng phải có một nguyên nhân chứ?" Uông Đình nhìn Lâm Dật từ trên xuống dưới: “Anh không phải gây ra chuyện gì, giờ đến đây để tránh tai họa."
"Cô thậm chí còn biết đến chuyện này cơ à?" Lâm Dật giả vờ kinh ngạc nói.
"Tôi thật sự đoán trúng à?"
Uông Đình thấy hứng thú, điều chỉnh lại tư thế ngồi, thò đầu về phía trước hỏi dò.
"Đúng lúc đang rảnh rỗi, anh nói cho tôi biết anh phạm tội gì, không ngờ lại chạy đến nơi chim không ỉa như huyện Đông Tam để tránh họa?"
"Chuyện là thế này..." Lâm Dật nói có trình tự.
"Có một ngày tôi lái chiếc xe SAIC-GM-Wuling trong nhà tới nông thôn Trung Hải để khảo sát tình hình. Đúng lúc đó, hai cô gái lên xe của tôi, tôi quan hệ với các cô ấy, cuối cùng người ta báo cảnh sát, cho nên tôi lại tới đây tránh họa."
"Hả?"
Hai cô thoáng ngây người, hình ảnh này thật quen thuộc.
Xe SAIC-GM-Wuling!
Xuống nông thôn khảo sát!
Hai cô gái!
Vậy chẳng phải giống hệt với tình cảnh trước mắt à?
Lý Tự Cẩm bất giác nhìn Lâm Dật với ánh mắt hoảng sợ, cũng nhích lại gần cửa xe.
Nếu quả thật xảy ra bất trắc, mình có thể nhảy ra khỏi xe.
"Bé cưng Tự Cẩm à, trong đầu cô chứa gì vậy? Anh ta rõ ràng đang lừa cô, vậy mà cô cũng tin à?" Uông Đình bất đắc dĩ nói.
"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, sao cô biết là anh ta lừa tôi?"
"Chúng ta bỏ đi thành kiến trong lòng, tới phân tích chuyện này." Uông Đình dịch mông, đổi tư thế và nói rất nghiêm túc:
"Cho dù con người anh ta có hơi chó, nhưng sắc đẹp và dáng người này tuyệt đối là có một không hai, chỉ cần không phải là gã ba giây thì hai chúng ta đều có lời rồi. Cô có gì phải sợ chứ?"
Lâm Dật: ?
Mẹ kiếp, tôi cám ơn tám đời tổ tông nhà cô.
"Vậy… vậy cũng không được!"
"Tôi đương nhiên biết là không được rồi. Thiếu nữ xinh đẹp tươi trẻ như tôi không thể để hắn thực hiện được ý định rồi."
"Cô nghĩ hơi nhiều rồi, cho dù có dùng tay, tôi cũng không động vào cô. Cô đừng mơ giữa ban ngày nữa, mau tỉnh lại đi."
"Anh cút đi cho tôi, lẽ nào tôi còn không bằng bàn tay à?"
Uông Đình nhe nanh múa vuốt nhào về phía Lâm Dật, dáng vẻ như muốn liều chết cùng hắn.
"Đình Đình, cô chú ý đấy. Anh ta đang lái xe, cái mạng nhỏ của hai chúng ta đều ở trên tay anh ta đấy."
"Hôm nay tôi tạm tha cho anh một mạng." Uông Đình hừ lạnh nói:
"Tôi đã xem xong tình hình bên này, chúng ta trở về thôi. Sau khi đưa đồ trên xe cho cha mẹ cô xong, tôi sẽ đi."
"Cha mẹ tôi đã chuyển lên trên trấn ở, trên đường trở về sẽ đi ngang qua thôn Khoan Hà, nhà chúng tôi ở trước đây. Chúng ta qua đó xem trước, sau đó lại về trên trấn."
"Được, cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian."
Dưới sự dẫn đường của Lý Tự Cẩm, Lâm Dật lái xe hơn nửa giờ đã đến thôn Khoan Hà.
"Ồ, Tự Cẩm đã về rồi."
Thấy Lý Tự Cẩm xuống xe, người dân trong thôn Khoan Hà đều đi qua chào hỏi với vẻ tươi cười chất phác.
"Bây giờ cháu về huyện làm việc, theo công việc yêu cầu, chúng cháu phải quay về đây xem xét."
"Con nhóc cháu thật sự có tiền đồ, không ngờ lại làm việc trong huyện." Người đàn ông trung niên vác cuốc nói với những người khác gần đó:
"Các người xem tôi đã nói gì. Tự Cẩm từ bé đã học giỏi lễ pháp, bây giờ đã vào trong huyện làm việc rồi."
"Còn không phải sao? Ba năm qua, trong thôn chúng ta mới xuất hiện một sinh viên đại học, quả thật không tệ."
Người dân chất phác trong thôn không keo kiệt lời khen ngợi của bọn họ đối với Tự Cẩm, nói ra hết những lời khích lệ, làm Lý Tự Cẩm cũng phải thấy ngượng ngùng.
"Đúng rồi, không phải cháu nói vào trong huyện làm việc à? Cháu cụ thể làm công việc gì vậy? Có béo bở hay không?"
Người dân trong thôn thật ra cũng chất phác, xem Lâm Dật và Uông Đình thành không khí.
Những lời này chỉ có thể nói riêng, bọn họ trực tiếp nói ra như vậy làm Lý Tự Cẩm cũng thấy đau đầu.
"Chỉ có tiền lương và trợ cấp, không có béo bở như mọi người nói đâu ạ." Lý Tự Cẩm dở khóc dở cười nói:
"Cháu làm công việc giúp đỡ người nghèo, hôm nay trở về là muốn biết một chút về tình hình cụ thể bên chỗ chúng ta, sau đó đưa ra phương án giải quyết cụ thể, cũng không thể cứ để như vậy mãi được."
"Đây là chuyện tốt đấy."
Vừa nghe Lý Tự Cẩm làm công việc giúp đỡ người nghèo, người dân trong thôn đều hăng hái, vui vẻ cười không ngậm được miệng, bởi vì điều này có liên quan chặt chẽ tới lợi ích thiết thực của bọn họ.
"Đã đến lúc này rồi, bao giờ mới có tiền đền bù đất vậy?"
"Còn có hợp tác chữa bệnh kia nữa, không phải nói sẽ trả tiền cho chúng tôi à? Bao giờ mới có tiền xuống?"
"Nghe nói chỗ chúng tôi sẽ tái định cư, sau đó sẽ do nhà nước thống nhất chia nhà, cho chúng tôi sống ở trong trấn. Có chuyện này không vậy?"
Mọi người thi nhau nói, làm Lý Tự Cẩm dở khóc dở cười.
"Mặc dù cháu làm bên giúp đỡ người nghèo nhưng việc này thật sự không trong phạm vi cháu quản lý."
"Thế cháu có quản chuyện đào giếng không? Hàng năm vào tầm này đều đào giếng, sau đó mỗi giếng cũng chẳng cho bao nhiêu nước, năm thứ hai vẫn phải đóng tiền, làm vậy chẳng phải là lừa người à?" Người đàn ông vác cuốc hỏi.
------
Dịch: MBMH Translate